Xuyên Tới Tinh Tế Trồng Rau Kiếm Tiền
Dị năng và hạt...
Mâm Xôi
2024-08-31 00:16:08
Theo như lời miêu tả của ba cô, cô phát hiện, tại tinh câu này không có bất cứ dấu hiệu nào của thực vật. Đúng như vậy, cô không nghe lầm, là không có dù dù là một cây cỏ. Thực sự cô không hiểu được, tại sao con người có thể sống mà không có thực vật. Cô có thắc mắc oxy của tinh cầu này từ đâu mà ra, ba cô giải thích, O2 và CO2 được tuần hoàn từ Hắc thạch mà đến nay các nhà nghiên cứu chưa thể hiểu được vòng tuần hoàn này. Tô Lạc sống 10 năm tại mạt thế đã trải qua nhiều thứ mà nói, cô cảm thấy vũ trụ thật kỳ diệu.
Đang hồi tường lại thông tin từ ba Tô, bất ngờ cô nghe được một tiếng nuốt nước bọt, tầm mắt cô rơi vào cạnh giường thì thấy Tô Minh đang nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, đúng hơn là nhìn bát cháo dinh dưỡng mà cô chưa ăn xong. Ba me cô hàng ngày đều làm việc tại mỏ quặng, tiền kiếm được chỉ đủ để mua dịch dinh dưỡng cho cả nhà.
Vậy nên Tô Minh từ nhỏ cũng không mấy khi ăn cháo dinh dưỡng, mà chỉ dùng dịch dinh dưỡng là chính. Ở trước mạt thế Tô Lạc là cô nhi, sau mạt thế cô một mình sống 10 năm, chưa từng được ba mẹ yêu thương vậy nên mặc dù không biết vì sao mình sống lại vào thân thể của Tô Tiểu Lạc, nhưng cô sẽ thay cô bé chăm sóc cho ba mẹ và em trai của cô ấy.
"Tiểu Minh lại đây với chị nào" Cô cúi người ôm Tô Minh lên giường và đút cháo dinh dưỡng cho cậu bé.
"Nào chị và em cùng ăn cháo nhé". Nhưng không ngờ cậu bé mặc dù rất muốn ăn nhưng lại lắc đầu
"Chị ăn" Cậu ngọng ngịu nói
"Chị đã ăn một nửa, bây giờ cũng no rồi, nếu em không ăn thì chị cũng không ăn hết được"
Cậu bé nhìn cô với cặp mắt nghi ngờ, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên rất nhanh đã không thể chống lại hương thơm của cháo dinh dưỡng. Cô đút cho Tô Minh một thìa cháo, cậu bé ngập ngừng một lúc lâu sau mới nuốt xuống.
"Chị ơi cháo dinh dưỡng ngon nhỉ
"Vậy em tự xúc ăn nhé?"
Ở thế giờ này cô mới mười tám tuổi, năm sau cô có thể vào viện nghiên cứu tinh tế để học tập kiến thức chuyên nghiệp về nghiên cứu dinh dưỡng, dị thú, đá năng lượng, máy móc…
Tại mạt thế cô là dị năng giả hệ thổ, công việc của cô là thanh lọc đất và cải tạo độ màu mỡ cho đất, giúp cây trồng phát triển tốt và không bị biến dị. Nhưng lần đó do đồng đội của cô vì chủ quan đã không thanh lọc hết tạp chất của đất, dẫn đến cây trồng biến dị đột ngột.
Vừa nghĩ đến tính chất của tinh cầu này, cô lập tức cảm nhận dị năng của mình, thật may dị năng của cô vẫn còn, nhưng mới chỉ cấp 1.
Không ngờ tới nữa không gian trữ vật liên kết với linh hồn cũng theo cô đến đây. Trong mạt thế trữ vật không gian không phải hiếm có, mỗi người đều sẽ có một cái nhưng tùy theo cấp bậc thì diện tích có thể lớn hay nhỏ. Không gian trữ vật của cô chỉ có 10m2.
Do hoàn cảnh và công việc tại mạt thế nên bên trong không gian của cô đựng rất nhiều hạt giống mà cô tích góp cũng như thu hoạch được, vì không gian có thể bảo quản nên không sợ đồ vật hư hỏng.
Nghĩ tới đây, cô vội vàng ngồi dậy, tìm kiếm trong phòng một lúc, cô cầm lên một viên đá đen, nhắm mắt truyền dị năng vào tay, khoảng một phút sau cô mở lòng bàn tay vui sướng phát hiện, cục đá lúc đầu đã biến thành một nắm đất đen. Nếu vậy cô có thể thổ hóa đá để trồng rau xanh rồi. Đây chính là bàn tay vàng đó.
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy ông trời cho cô sống lại một đời này, cô sẽ sống thất tốt, thật khoái hoạt, cô cũng muốn cho ba mẹ và em trai nguyên chủ cuộc sống tốt nhất.
Cô đi tới giường trông em trai đang ngồi ăn cháo dinh dưỡng không vị ngon lành, cô cảm thấy thật đau lòng, quyết tâm ngày mai sẽ thử nghiệm trước một chút, xem đất cô biến ra chất lượng như thế nào, dị năng hiện tại của cô mới cấp 1 có thể sẽ không thổ hoá được quá nhiều, nhưng vẫn cần thứ một chút.
Đang hồi tường lại thông tin từ ba Tô, bất ngờ cô nghe được một tiếng nuốt nước bọt, tầm mắt cô rơi vào cạnh giường thì thấy Tô Minh đang nhìn cô bằng ánh mắt lấp lánh, đúng hơn là nhìn bát cháo dinh dưỡng mà cô chưa ăn xong. Ba me cô hàng ngày đều làm việc tại mỏ quặng, tiền kiếm được chỉ đủ để mua dịch dinh dưỡng cho cả nhà.
Vậy nên Tô Minh từ nhỏ cũng không mấy khi ăn cháo dinh dưỡng, mà chỉ dùng dịch dinh dưỡng là chính. Ở trước mạt thế Tô Lạc là cô nhi, sau mạt thế cô một mình sống 10 năm, chưa từng được ba mẹ yêu thương vậy nên mặc dù không biết vì sao mình sống lại vào thân thể của Tô Tiểu Lạc, nhưng cô sẽ thay cô bé chăm sóc cho ba mẹ và em trai của cô ấy.
"Tiểu Minh lại đây với chị nào" Cô cúi người ôm Tô Minh lên giường và đút cháo dinh dưỡng cho cậu bé.
"Nào chị và em cùng ăn cháo nhé". Nhưng không ngờ cậu bé mặc dù rất muốn ăn nhưng lại lắc đầu
"Chị ăn" Cậu ngọng ngịu nói
"Chị đã ăn một nửa, bây giờ cũng no rồi, nếu em không ăn thì chị cũng không ăn hết được"
Cậu bé nhìn cô với cặp mắt nghi ngờ, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên rất nhanh đã không thể chống lại hương thơm của cháo dinh dưỡng. Cô đút cho Tô Minh một thìa cháo, cậu bé ngập ngừng một lúc lâu sau mới nuốt xuống.
"Chị ơi cháo dinh dưỡng ngon nhỉ
"Vậy em tự xúc ăn nhé?"
Ở thế giờ này cô mới mười tám tuổi, năm sau cô có thể vào viện nghiên cứu tinh tế để học tập kiến thức chuyên nghiệp về nghiên cứu dinh dưỡng, dị thú, đá năng lượng, máy móc…
Tại mạt thế cô là dị năng giả hệ thổ, công việc của cô là thanh lọc đất và cải tạo độ màu mỡ cho đất, giúp cây trồng phát triển tốt và không bị biến dị. Nhưng lần đó do đồng đội của cô vì chủ quan đã không thanh lọc hết tạp chất của đất, dẫn đến cây trồng biến dị đột ngột.
Vừa nghĩ đến tính chất của tinh cầu này, cô lập tức cảm nhận dị năng của mình, thật may dị năng của cô vẫn còn, nhưng mới chỉ cấp 1.
Không ngờ tới nữa không gian trữ vật liên kết với linh hồn cũng theo cô đến đây. Trong mạt thế trữ vật không gian không phải hiếm có, mỗi người đều sẽ có một cái nhưng tùy theo cấp bậc thì diện tích có thể lớn hay nhỏ. Không gian trữ vật của cô chỉ có 10m2.
Do hoàn cảnh và công việc tại mạt thế nên bên trong không gian của cô đựng rất nhiều hạt giống mà cô tích góp cũng như thu hoạch được, vì không gian có thể bảo quản nên không sợ đồ vật hư hỏng.
Nghĩ tới đây, cô vội vàng ngồi dậy, tìm kiếm trong phòng một lúc, cô cầm lên một viên đá đen, nhắm mắt truyền dị năng vào tay, khoảng một phút sau cô mở lòng bàn tay vui sướng phát hiện, cục đá lúc đầu đã biến thành một nắm đất đen. Nếu vậy cô có thể thổ hóa đá để trồng rau xanh rồi. Đây chính là bàn tay vàng đó.
Nghĩ tới đây, cô cảm thấy ông trời cho cô sống lại một đời này, cô sẽ sống thất tốt, thật khoái hoạt, cô cũng muốn cho ba mẹ và em trai nguyên chủ cuộc sống tốt nhất.
Cô đi tới giường trông em trai đang ngồi ăn cháo dinh dưỡng không vị ngon lành, cô cảm thấy thật đau lòng, quyết tâm ngày mai sẽ thử nghiệm trước một chút, xem đất cô biến ra chất lượng như thế nào, dị năng hiện tại của cô mới cấp 1 có thể sẽ không thổ hoá được quá nhiều, nhưng vẫn cần thứ một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro