Xuyên Tới Trước Khi Pháo Hôi Ngoại Tình
Chương 2
Tuyết Gia
2024-08-17 21:34:09
Bọn họ xuất phát từ tỉnh Nam Giang. Thời tiết bên đó ấm áp, càng đi về phía bắc càng lạnh hơn. Gã ta còn mặc áo trong nhưng cô thì không mang theo quần áo. Nhưng cô chỉ bị cảm vì lạnh, tối hôm qua cô còn phát sốt. Gã không bỏ được sĩ diện xin người khác cho thuốc nên gã ta chỉ cho cô uống ít nước ấm.
Trưởng đoàn tàu và bác sĩ không biết tâm tư của gã ta, thấy gã ta mặt ủ mày chau, chỉ nghĩ là gã ta sốt ruột. Hai người giúp đỡ sắp xếp xong, sau đó dặn dò gã ta cẩn thận chăm sóc cô rồi họ rời đi.
Diệp Ninh đang hôn mê cũng không dễ chịu gì. Bây giờ đầu cô như muốn nổ tung, giống như có chục nghìn cây kim đang đâm lên đầu khiến cô đau muốn chết, nhưng cô làm gì cũng không động đậy nổi.
Giống như trôi qua cả một thế kỷ, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, trong đầu cô đột nhiên hiện ra nhiều ký ức vụn vặt linh tinh. Cô vừa như nhớ lại cả cuộc đời của mình, vừa như là một người xem bộ phim dài lê thê. Dần dần, não cô khôi phục vận chuyển lần nữa, cảm giác cô biến thành người khác từ từ biến mất, cô lại trở thành chính mình một lần nữa.
Lời này nghe thì thấy kỳ lạ, nhưng lại là cảm nhận chân thật của cô. Vừa rồi cô thật sự cảm thấy bản thân như biến thành một người khác.
Cô ấy cũng gọi là Diệp Ninh, cũng đến từ nông thôn tỉnh Nam Giang. Trừ cái này ra, hai người các cô không có bất kỳ chỗ tương tự nào, thậm chí còn không phải người cùng một thời không.
Cô ấy sinh vào năm 1963, năm nay mới 19 tuổi, so với cô thì nhỏ hơn khoảng 10 tuổi. Điều kiện trong nhà vừa bước ra khỏi cuộc sống ấm no, nhưng bởi vì cô là đứa con đầu lòng, lớn lên lại trông giống mẹ nên cha mẹ cô ấy khá thiên vị cô ấy, cho dù có em trai em gái thì vẫn không thay đổi. Có thể nói là đối với mẹ thì ngay cả em trai cũng không được sự yêu chiều của bà. Thế nên cho dù là ở những ngày tháng trong thập niên 60 - 70 nhưng cô ấy vẫn được nuôi dưỡng thành kiểu tiểu thư yêu kiều.
Đáng để nhắc tới đó là mẹ cô ấy là Lý Phương, là thanh niên trí thức. Sau khi xuống nông thôn bà ăn không hết khổ nên gả cho Diệp Thanh Sơn luôn thành thà làm tròn trách nhiệm, sinh ra ba người con. Con cả là Diệp Ninh, con thứ cũng là con gái, tên là Diệp Lan. Con thứ ba là con trai, tên là Diệp An. Năm 1980 sau khi Lý Phương trở về thành phố thì không còn tin tức gì. Diệp Thanh Sơn đã từng đi tìm bà nhưng sau khi trở về chỉ nói là tạm thời bà không trở lại. Nhưng ba đứa trẻ đều biết, mẹ của bọn họ sẽ vĩnh viễn không trở lại.
Một mình ông nuôi dưỡng ba đứa trẻ không hề dễ dàng, huống chi cả ba đứa đều đang đi học, học phí của một năm là một vấn đề hết sức khó khăn. Trong thôn có người có gan lớn đi ra ngoài làm công, sau khi trở về nói rằng mỗi tháng được mấy chục tệ. Đầu xuân năm nay, có hai người đi theo người đó, ông là một trong số họ. Trong thôn không có điện thoại, ông có việc sẽ gọi điện thoại đến trường học của Diệp Ninh. Kết quả tháng trước không nhận được điện thoại của ông mà là nhận được tin xấu rằng ông xảy ra tai nạn.
Lúc ấy Diệp Ninh lập tức đứng hình, cô ấy mơ màng xin nghỉ, không về quê, ngược lại đi tìm bạn trai Tôn Diệu Quân trước.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Trưởng đoàn tàu và bác sĩ không biết tâm tư của gã ta, thấy gã ta mặt ủ mày chau, chỉ nghĩ là gã ta sốt ruột. Hai người giúp đỡ sắp xếp xong, sau đó dặn dò gã ta cẩn thận chăm sóc cô rồi họ rời đi.
Diệp Ninh đang hôn mê cũng không dễ chịu gì. Bây giờ đầu cô như muốn nổ tung, giống như có chục nghìn cây kim đang đâm lên đầu khiến cô đau muốn chết, nhưng cô làm gì cũng không động đậy nổi.
Giống như trôi qua cả một thế kỷ, cảm giác đau đớn từ từ biến mất, trong đầu cô đột nhiên hiện ra nhiều ký ức vụn vặt linh tinh. Cô vừa như nhớ lại cả cuộc đời của mình, vừa như là một người xem bộ phim dài lê thê. Dần dần, não cô khôi phục vận chuyển lần nữa, cảm giác cô biến thành người khác từ từ biến mất, cô lại trở thành chính mình một lần nữa.
Lời này nghe thì thấy kỳ lạ, nhưng lại là cảm nhận chân thật của cô. Vừa rồi cô thật sự cảm thấy bản thân như biến thành một người khác.
Cô ấy cũng gọi là Diệp Ninh, cũng đến từ nông thôn tỉnh Nam Giang. Trừ cái này ra, hai người các cô không có bất kỳ chỗ tương tự nào, thậm chí còn không phải người cùng một thời không.
Cô ấy sinh vào năm 1963, năm nay mới 19 tuổi, so với cô thì nhỏ hơn khoảng 10 tuổi. Điều kiện trong nhà vừa bước ra khỏi cuộc sống ấm no, nhưng bởi vì cô là đứa con đầu lòng, lớn lên lại trông giống mẹ nên cha mẹ cô ấy khá thiên vị cô ấy, cho dù có em trai em gái thì vẫn không thay đổi. Có thể nói là đối với mẹ thì ngay cả em trai cũng không được sự yêu chiều của bà. Thế nên cho dù là ở những ngày tháng trong thập niên 60 - 70 nhưng cô ấy vẫn được nuôi dưỡng thành kiểu tiểu thư yêu kiều.
Đáng để nhắc tới đó là mẹ cô ấy là Lý Phương, là thanh niên trí thức. Sau khi xuống nông thôn bà ăn không hết khổ nên gả cho Diệp Thanh Sơn luôn thành thà làm tròn trách nhiệm, sinh ra ba người con. Con cả là Diệp Ninh, con thứ cũng là con gái, tên là Diệp Lan. Con thứ ba là con trai, tên là Diệp An. Năm 1980 sau khi Lý Phương trở về thành phố thì không còn tin tức gì. Diệp Thanh Sơn đã từng đi tìm bà nhưng sau khi trở về chỉ nói là tạm thời bà không trở lại. Nhưng ba đứa trẻ đều biết, mẹ của bọn họ sẽ vĩnh viễn không trở lại.
Một mình ông nuôi dưỡng ba đứa trẻ không hề dễ dàng, huống chi cả ba đứa đều đang đi học, học phí của một năm là một vấn đề hết sức khó khăn. Trong thôn có người có gan lớn đi ra ngoài làm công, sau khi trở về nói rằng mỗi tháng được mấy chục tệ. Đầu xuân năm nay, có hai người đi theo người đó, ông là một trong số họ. Trong thôn không có điện thoại, ông có việc sẽ gọi điện thoại đến trường học của Diệp Ninh. Kết quả tháng trước không nhận được điện thoại của ông mà là nhận được tin xấu rằng ông xảy ra tai nạn.
Lúc ấy Diệp Ninh lập tức đứng hình, cô ấy mơ màng xin nghỉ, không về quê, ngược lại đi tìm bạn trai Tôn Diệu Quân trước.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro