Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

MAU KHEN EM ĐI

2024-10-01 08:14:17

Mục Tử Ca cùng Lãnh Thần Dực bước ra phòng khách. Trong lúc đó, Ôn Tư Nguyệt đã kéo xác zombie ra ngoài ban công và rửa tay.

Giờ cô ta đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly nước trái cây, trông rất thảnh thơi.

Thấy Lãnh Thần Dực bước ra, mắt cô ta sáng rực, vội vàng ngồi thẳng dậy, chào hỏi: "Anh Lãnh, chào anh! Xin lỗi vì đã làm phiền hai người."

Ôn Tư Nguyệt nhanh chóng điều chỉnh tư thế, cố gắng tỏ ra quyến rũ, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

Mục Tử Ca liếc nhìn ly nước trái cây trên bàn, khó chịu với sự tự nhiên quá mức của Ôn Tư Nguyệt.

Cô ta thật sự coi nơi này như nhà của mình thật hả, cứ tự ý lấy đồ uống mà không hỏi ai cả. May mắn là Mục Tử Ca đã kịp chuyển phần lớn đồ ăn vào trong không gian của mình rồi. Những gì còn lại cũng chỉ đủ dùng hết trong hôm nay.

Ngoài thức ăn ra, cô đã cất vào không gian một thùng nước khoáng, một thùng nước cam, một thùng sữa chua, một thùng nước ngọt và hai bình lớn nước máy. Cô cũng đã chuẩn bị sẵn một bộ dụng cụ nấu ăn và chọn lọc quần áo thoải mái để mang theo.

Các loại váy thì cô không mang vào không gian, nhưng ngoài chỗ ngủ, mọi thứ cần thiết như ăn uống, mặc đều đã sẵn sàng.

Lãnh Thần Dực liếc nhìn Ôn Tư Nguyệt một cái, cũng không nói gì thêm. Anh đi thẳng tới bàn ăn, thái độ cực kỳ lạnh nhạt và xa cách.

Ôn Tư Nguyệt thấy anh không thèm để mắt đến mình, vẻ mặt cũng trở nên lúng túng. Cô ta cố kìm nén sự xấu hổ và ngượng ngùng trong lòng, lặng lẽ ngồi xuống lại.

Mục Tử Ca nhìn cảnh tượng đó mà không khỏi buồn cười. Chẳng lẽ trong truyện, ai cũng tự tin thái quá như vậy sao? Hay là do bị đàn ông nuông chiều mà sinh ra thói kiêu ngạo?

Cô thản nhiên bước tới bàn ăn, định hâm nóng lại bánh gối cho Lãnh Thần Dực, nhưng nhận ra điện đã bị cắt.

Cuối cùng, cô đành phải đưa cho anh bánh gối đã nguội: "Thần Dực, làm sao đây? Món bánh em làm cho anh đã nguội mất rồi. Hơn nữa, thức ăn hiện tại của chúng ta cũng đã sắp hết."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngoài kia mặc dù nguy hiểm, nhưng sớm muộn gì bọn họ cũng phải ra ngoài kiếm thêm vật tư. Hiện tại lại là giai đoạn đầu, zombie còn khá dễ đối phó.

Chỉ cần can đảm một xíu thì một cô gái yếu đuối không có dị năng như cô vẫn có thể giải quyết được.

Mụcc Tử Ca đã từng g.i.ế.c một con zombie, cô cũng dần dần thích ứng với tình hình hiện tại.

"Là em g.i.ế.c con zombie kia sao?" Lãnh Thần Dực chú ý tới xác con zombie với cái đầu bị đ.â.m xuyên trên ban công, anh tò mò đưa ra phán đoán.

Mục Tử Ca gật đầu, giọng nhẹ nhàng mềm mại đáp:

"Khi ấy anh vẫn còn đang bất tỉnh. Lúc đó em sợ lắm, chỉ biết liều mạng với nó thôi.

Em đã có suy nghĩ nếu nó không c.h.ế.t thì em c.h.ế.t đó. May sao em đã thắng.

Sao nào? Có phải em rất giỏi không? Anh mau khen em đi~"

Nghe vậy, Lãnh Thần Dực bắt đầu có cái nhìn khác về cô. Trước đây, anh cứ nghĩ cô chỉ là một cô gái thích nhõng nhẽo, luôn bám theo anh để mua sắm.

Mục Tử Ca vừa tinh nghịch vừa vô hại, đôi mắt long lanh nhìn anh.

Thấy Lãnh Thần Dực không có phản ứng gì, cô lấy tay chọt nhẹ vào tay anh, nhẹ nhàng đưa lon nước ngọt cho Lãnh Thần Dực: "Thần Dực, anh giúp em mở lon nước này được không. Em mở không ra~?"

Lãnh Thần Dực dừng động tác đang ăn của mình, chăm chú quan sát nét mặt cô. Cuối cùng, anh vẫn đưa tay nhận lấy lon nước, mở ra rồi đưa lại cho cô: "Em khác trước rồi."

Hệ thống thông báo: 【Điểm thiện cảm +2】Tổng tích phân: 6!

Mục Tử Ca khẽ chạm vào gương mặt nhỏ nhắn tinh tế của mình: "Khác ở chỗ nào? Em có phải trông đẹp hơn không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô giả vờ ngây thơ, ánh mắt như đang hỏi ngược lại anh.

Nói thật ra, nếu giờ cô nói anh biết sự thật thì chắc anh cũng không thể tin nổi.

Cô không thể nói rằng, bạn gái của anh đã bị thay thế và bây giờ họ thực ra không hề quen nhau.

Trong hoàn cảnh này, làm gì cũng không có lợi cho cô, chưa kể có khi nói ra, cô còn bị xem là kẻ ngoại lai, yêu tinh, yêu quái gì đó.

Nói không phải xui chứ lỡ may Lãnh Thần Dực nổi điên lên, vứt cô ra ngoài cho đám zombie ăn, báo thù cho bạn gái. Thế thì còn nguy hiểm hơn nữa.

Thôi vậy, cô vẫn cần tích điểm từ anh trước. Chuyện sau này để sau này tính sau!

"Ừ, nhìn thuận mắt hơn trước nhiều."

Lãnh Thần Dực không nói dối, gương mặt cô thật sự vừa ngây thơ vừa trong sáng, đúng gu của anh.

Hơn nữa, trong những lúc khó khăn nhất, cô đã ở bên anh, chăm sóc anh. Sự kiên trì và tình cảm của tuổi trẻ với mối tình đầu là điều mà không ai dễ dàng hiểu được.

Chính vì điều đó, anh có thể bao dung cho mọi khuyết điểm của cô, chỉ vì cô vẫn còn có những mặt tốt đẹp, dù đôi khi cô rất ích kỷ và có những khuyết điểm riêng.

Lúc này đã là 2 giờ chiều.

Sau khi ăn xong, Lãnh Thần Dực suy nghĩ kỹ rồi đưa quyết định: "Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ đến siêu thị phía đối diện."

Đối diện với khu chung cư là một siêu thị tiện ích, bình thường chỉ mất chưa đầy mười phút đi bộ, anh nghĩ có thể mạo hiểm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm

Số ký tự: 0