Xuyên Vào Mạt Thế: Nữ Phụ Trà Xanh Giả Bộ Đáng Thương
Đối Chiến
Hiểu Văn Lược Lược
2025-03-14 02:51:14
Kỹ năng chiến đấu của Đường Tinh và Thẩm Thức mỗi người một phong cách riêng biệt. Người thì thông thạo dị năng, người kia thì lại học được tinh hoa thân pháp tấn công của Đình Dạ truyền dạy. Chân Lục Trà chỉ vào Đường Tinh: "Vũ khí dị năng đều được, hai thứ cùng lúc cũng được, phụ nữ ưu tiên, Đường Tinh bắt đầu trước đi." Giống như sợ Đường Tinh không yên tâm, Chân Lục Trà nháy mắt nói: "Yên tâm, chị sẽ cố gắng ra tay nhẹ một chút." Bốn năm trước, Đường Tinh được Chân Lục Trà cứu ra. Kể từ đó, cô luôn mong muốn mình có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Ít nhất đủ mạnh để bảo vệ bản thân, không bao giờ phải trải qua cảm giác bất lực không thể chống cự nữa. Vì vậy, khi Chân Lục Trà tìm thầy hướng dẫn cho mình và Thẩm Thức, Đường Tinh đã rất nỗ lực, nỗ lực đến mức ngay cả Thẩm Thức vốn đã rất siêng năng cũng phải tự thấy xấu hổ. Vậy nên, Đường Tinh không nói là có thể tự tin đánh bại Chân Lục Trà, nhưng ít nhất, cô tin rằng mình sẽ không rơi vào thế hạ phong quá nhiều. Đường Tinh bĩu môi, nói: "Chị Chân, đừng coi thường em, em cũng rất lợi hại đấy." Đường Nguyệt nhìn Đường Tinh vẫn còn chút tính trẻ con, rồi lại nhìn sang Chân Lục Trà—người chỉ cần đứng yên thôi cũng khiến người ta không thể rời mắt. Trong lòng thầm nghĩ, em gái ngốc của mình hôm nay có lẽ sẽ gặp phải một vố đau rồi. Chân Lục Trà và Đường Tinh bước vào lôi đài bát giác. Lúc này, bên ngoài đã có không ít người xúm lại xem náo nhiệt. Một tráng hán râu ria xồm xoàm chỉ vào Đường Tinh trên lôi đài, nói: “Đó không phải là em gái của Đường Nguyệt trong đội chiến đấu Ảnh Tức đây sao? Tháng trước tôi từng đấu với cô ta, má ơi, cái lưu tinh chùy của cô ta suýt chút nữa đã đập c.h.ế.t tôi rồi!” "Lợi hại đến vậy sao?" Người đàn ông cao gầy bên cạnh có chút hoài nghi, không tin một cô gái nhỏ nhắn lại có thể mạnh đến thế. “Hừ, cậu chưa thấy thôi!” Tráng hán hừ lạnh, sau đó liếc nhìn Chân Lục Trà, tò mò hỏi: “Nhưng mà đối thủ của Đường Tinh là ai vậy? Sao trông lạ mắt thế, cậu biết không?” Người cao gầy nhìn về phía Chân Lục Trà. Ánh đèn trên lôi đài vừa hay chiếu lên người cô, khuôn mặt tinh xảo như được bao phủ bởi thánh quang, xinh đẹp đến mức không giống người thật. Người cao gầy nhất thời ngây ngẩn cả người. Tráng hán bên cạnh huých hắn một cái, người cao gầy mới bừng tỉnh, rời mắt khỏi Chân Lục Trà, lẩm bẩm: “Là một gương mặt mới… Nhưng chắc cũng chỉ là một bình hoa hữu danh vô thực thôi…” Đường Tinh là dị năng giả hệ không gian. Thực ra, hiện tại dị năng giả hệ không gian phần lớn đều đóng vai trò dự trữ vật tư trong đội, mà vai trò như vậy cũng không cần sức sát thương quá lớn, chỉ cần có chút khả năng tự vệ là đủ. Nhưng Đường Tinh hiểu rõ chỉ có chút khả năng tự vệ là hoàn toàn không đủ. Vì vậy, cô đã học rất nhiều loại vũ khí, trong quá trình học tập cũng tìm ra được loại vũ khí phù hợp nhất với mình - Lưu tinh chùy. Chân Lục Trà nhìn Đường Tinh dáng người nhỏ nhắn đứng đối diện, lấy ra vũ khí từ không gian của mình, không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Ây chà! Lại dùng lưu tinh chùy, so với cô còn nhiều hơn một cái chùy. Chân Lục Trà cũng lấy ra chiến chùy bản mệnh của mình từ không gian. Là chiếc búa sắt màu hồng - dưới ánh đèn nó toát lên vẻ mộng ảo kỳ lạ, vừa đáng yêu vừa nguy hiểm.. Một số người xem náo nhiệt bên ngoài lồng bát giác nhìn thấy chiếc chùy màu hồng, trong phút chốc cảm thấy vô cùng quen mắt. Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì hai người trên đài đã lao vào giao đấu. Đường Tinh ra tay trước. Chiếc lưu tinh chùy trông có vẻ nặng nề nhưng trong tay cô lại vô cùng linh hoạt, như một con rắn uốn lượn trên không trung. Nó không ngừng tìm kiếm sơ hở, sẵn sàng lao thẳng về phía Chân Lục Trà bất cứ lúc nào. Chân Lục Trà cẩn thận cảm nhận lực đạo, góc độ, tốc độ ra tay của Đường Tinh, còn có cả thủ pháp quăng lưu tinh chùy xảo quyệt của cô ấy. Ừm, cũng khá đấy! Xem ra đứa trẻ này đi theo Đình Dạ học cũng không tệ, có thể thấy Đình Dạ đã thực sự dốc lòng dạy dỗ. Chân Lục Trà vừa né tránh công kích của Đường Tinh vừa âm thầm đánh dấu cộng cho Đình Dạ trong cuốn sổ nhỏ trong lòng. Mà Đường Tinh thấy Chân Lục Trà chỉ né tránh mà không phản công, trong lòng có chút sốt ruột. Lưu tinh chùy trong tay vung càng nhanh, càng mạnh. Nhưng càng đánh, Đường Tinh càng nhận ra, công kích của mình trước mặt Chân Lục Trà đều bị hóa giải dễ dàng, hơn nữa, trông còn chẳng tốn chút sức lực nào. Trên trán Đường Tinh bất giác bắt đầu đổ mồ hôi. Ngay lúc này, Chân Lục Trà đã gần như nắm bắt toàn bộ thực lực của đối phương. Chân Lục Trà di chuyển với tốc độ mà Đường Tinh hoàn toàn không kịp phản ứng, đến sau lưng cô ấy. Không ổn! Đường Tinh vừa nhận ra có điều bất thường thì đã hoàn toàn không kịp nữa rồi, trên đầu cô đã lơ lửng chiếc búa của Chân Lục Trà. Đường Tinh cảm thấy nếu bây giờ mình là một zombie có lẽ đã bị chị Chân đập nát đầu rồi. Đường Tinh vẫn luôn biết thực lực Chân Lục Trà rất mạnh, nhưng không ngờ lại khủng khiếp đến mức này. Trước mặt chị Chân, cô hoàn toàn không có sức phản kháng! Đường Tinh ủ rũ cúi đầu: "Chị Chân, em thua rồi." Chân Lục Trà thu chiếc búa đang lơ lửng trên đầu Đường Tinh vào không gian, sau đó cười xoa đầu Đường Tinh: "Tiểu Tinh, chị lớn hơn em mấy tuổi, cơm mấy năm nay cũng không phải ăn không. Em ăn thêm mấy năm nữa cũng sẽ lợi hại như chị thôi.” Đường Tinh ngẩng đầu nhìn Chân Lục Trà đang cười "từ ái", khóe miệng giật giật: "Chị Chân, chị thật biết an ủi người khác."Chân Lục Trà mỉm cười: "Không có gì."Đường Tinh: ... Em nói ngược mà, chị tin thật hả?Chân Lục Trà lại xoa đầu Đường Tinh hai cái, sau đó quay người nói với Thẩm Thức ở phía dưới:"Thẩm Thức, đến cậu rồi!"Thẩm Thức ở dưới xem xong trận đấu giữa Đường Tinh và Chân Lục Trà, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc.Có lẽ Đường Tinh không phát hiện ra, nhưng Thẩm Thức có thể nhìn ra - Chân Lục Trà mỗi lần đều có thể dự đoán chính xác vị trí tấn công tiếp theo của Đường Tinh, cho nên mỗi lần Đường Tinh tấn công, Chân Lục Trà đều có thể né tránh hoàn hảo 100%.Điều này không chỉ cần tốc độ phản ứng nhanh, mà còn đòi hỏi khả năng quan sát cực kỳ chính xác.Thẩm Thức nắm chặt nắm đấm, cảm thấy trận đấu tiếp theo có lẽ sẽ không dễ dàng như mình nghĩ.Thẩm Thức bước lên, không lấy ra vũ khí, mà bắt đầu phóng thích dị năng của mình.Chân Lục Trà nhìn dị năng Thẩm Thức phóng thích, nhẹ nhàng nhướng mày. Ngay sau đó, trong tay cô cũng bắt đầu ngưng tụ dị năng hệ băng, hàn khí lạnh lẽo nháy mắt tụ lại trong tay cô.Mặc dù dị năng hệ băng của Chân Lục Trà thức tỉnh chưa lâu, thậm chí có thể nói là rất ngắn, nhưng khả năng kiểm soát và khống chế dị năng của Chân Lục Trà lại đáng kinh ngạc, giống như một thiên phú bẩm sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro