Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
A
2024-08-21 15:41:59
Nửa tiếng sau, mọi người lần lượt cũng đã đến, phần lớn đều mệt đến mức tiều tụy.
Mọi người đều không còn quan tâm hình tượng nữa, ai nấy đều chọn cách ngồi bệt xuống vali.
Bọn trẻ con cũng không khác là bao, những đứa nhỏ tuổi hơn, mệt đến mức nằm nhoài ra trên người mẹ.
“Chào mừng mọi người đến với thôn Vương Cổ.” Cùng với một giọng nói vang lên, hướng dẫn viên kiêm trưởng thôn Trương Hi Minh lần này dẫn bọn họ tham gia chương trình xuất hiện, tự giới thiệu: “Tôi là hướng dẫn viên kiêm trưởng thôn của mọi người trong chuyến du lịch này. Trong quá trình du lịch, gặp phải bất cứ vấn đề gì đều có thể đến tìm tôi.”
Trương Hi Minh là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài Lam, mấy mùa trước cũng đều là do ông ấy làm trưởng thôn, chủ yếu là dẫn dắt mọi người hoàn thành nhiệm vụ ghi hình cũng như kiểm soát hiện trường.
Trương Duyệt Hân vừa nghe thấy, liền lên tiếng hỏi: “Chú trưởng thôn ơi, vậy con có thể uống sữa không ạ? Con khát nước.”
Trương Hi Minh cười nói: “Sữa thì không có, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn nước ô mai đá cho mọi người rồi.”
Theo sau lời ông ấy nói, nhân viên công tác của chương trình bưng khay nước ô mai đã được ướp lạnh từ trước đi tới, mọi người mỗi người cầm một chai.
Sau khi đọc xong một đoạn quảng cáo nước ngâm, Trương Hi Minh mới tiếp tục ghi hình chương trình.
Phần đầu tiên chính là kiểm tra hành lý của mọi người, ngoại trừ quần áo và những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt, tất cả các thiết bị công nghệ cao, đồ ăn vặt, đồ chơi đều bị tịch thu, bao gồm cả tiền.
Một tràng tiếng la hét vang lên, chủ yếu là do một số đứa trẻ không thể chấp nhận việc đồ ăn vặt hay máy chơi game của mình bị tịch thu.
Trong chốc lát, khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Diệp Vân Linh đã sớm đoán được chiêu trò này của tổ chương trình, nên đã lén giấu một chiếc điện thoại khác trên người.
Không còn cách nào khác, sau mười năm tận thế, vừa mới trở lại đã được sờ vào điện thoại, có biết bao nhiêu thứ hay ho trên đó, cho dù là cô cũng khó mà không nghiện internet.
“Chú ơi, con tố cáo dì Diệp Vân Linh giấu một cái điện thoại trong túi quần.”
Nụ cười trên mặt Diệp Vân Linh tắt ngúm, cô quay đầu nhìn Lục Tử Hạo, kẻ đã "bán đứng" bạn bè.
Lục Tử Hạo nhướng mày, có chút đắc ý nói: “Con không phải củ cải ngốc.”
Diệp Vân Linh bật cười, được lắm, thì ra là đang trả thù cô đây mà, chắc chắn là lúc trước khi đi, cậu nhóc đã nhìn thấy cô giấu điện thoại.
Diệp Vân Linh chỉ vào Lục Tử Hạo nói: “Trong quần của nhóc còn giấu kẹo sữa.”
Lục Tử Hạo cau mày, phồng má phản bác: “Dì còn giấu tiền trong lót giày.”
Diệp Vân Linh nheo mắt nói: “Đừng tưởng dì không biết vali của nhóc là loại đặc biệt, bên trong còn giấu cả khối rubik và trò chơi xếp gỗ nữa.”
Lục Tử Hạo phản bác: “Khối rubik và trò chơi xếp gỗ không phải đồ chơi, không tính.”
Diệp Vân Linh nói: “Nếu không phải đồ chơi, vậy sao nhóc phải giấu?”
Lục Tử Hạo cuống lên: “Con không giấu, con chỉ sợ chúng bị hỏng nên cất cẩn thận hơn thôi.”
Diệp Vân Linh lè lưỡi với cậu nhóc: “Hết lời để nói rồi chứ gì.”
Lục Tử Hạo bị chọc tức đến mức đỏ cả mặt.
Lục Ngữ Nịnh có lẽ cũng nhìn ra anh trai mình đang tức giận, vội vàng an ủi: “Anh trai đừng giận, trong túi em còn giấu một bịch kẹo, không bị phát hiện.”
Trương Hi Minh: “…” Bây giờ thì bị phát hiện rồi.
Ván này, ba người Diệp Vân Linh gần như kết thúc với kết quả "gậy ông đập lưng ông".
Cuối cùng, Lục Tử Hạo đã giành chiến thắng.
Mọi người đều không còn quan tâm hình tượng nữa, ai nấy đều chọn cách ngồi bệt xuống vali.
Bọn trẻ con cũng không khác là bao, những đứa nhỏ tuổi hơn, mệt đến mức nằm nhoài ra trên người mẹ.
“Chào mừng mọi người đến với thôn Vương Cổ.” Cùng với một giọng nói vang lên, hướng dẫn viên kiêm trưởng thôn Trương Hi Minh lần này dẫn bọn họ tham gia chương trình xuất hiện, tự giới thiệu: “Tôi là hướng dẫn viên kiêm trưởng thôn của mọi người trong chuyến du lịch này. Trong quá trình du lịch, gặp phải bất cứ vấn đề gì đều có thể đến tìm tôi.”
Trương Hi Minh là người dẫn chương trình nổi tiếng của đài Lam, mấy mùa trước cũng đều là do ông ấy làm trưởng thôn, chủ yếu là dẫn dắt mọi người hoàn thành nhiệm vụ ghi hình cũng như kiểm soát hiện trường.
Trương Duyệt Hân vừa nghe thấy, liền lên tiếng hỏi: “Chú trưởng thôn ơi, vậy con có thể uống sữa không ạ? Con khát nước.”
Trương Hi Minh cười nói: “Sữa thì không có, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn nước ô mai đá cho mọi người rồi.”
Theo sau lời ông ấy nói, nhân viên công tác của chương trình bưng khay nước ô mai đã được ướp lạnh từ trước đi tới, mọi người mỗi người cầm một chai.
Sau khi đọc xong một đoạn quảng cáo nước ngâm, Trương Hi Minh mới tiếp tục ghi hình chương trình.
Phần đầu tiên chính là kiểm tra hành lý của mọi người, ngoại trừ quần áo và những vật dụng cần thiết cho sinh hoạt, tất cả các thiết bị công nghệ cao, đồ ăn vặt, đồ chơi đều bị tịch thu, bao gồm cả tiền.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Một tràng tiếng la hét vang lên, chủ yếu là do một số đứa trẻ không thể chấp nhận việc đồ ăn vặt hay máy chơi game của mình bị tịch thu.
Trong chốc lát, khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Diệp Vân Linh đã sớm đoán được chiêu trò này của tổ chương trình, nên đã lén giấu một chiếc điện thoại khác trên người.
Không còn cách nào khác, sau mười năm tận thế, vừa mới trở lại đã được sờ vào điện thoại, có biết bao nhiêu thứ hay ho trên đó, cho dù là cô cũng khó mà không nghiện internet.
“Chú ơi, con tố cáo dì Diệp Vân Linh giấu một cái điện thoại trong túi quần.”
Nụ cười trên mặt Diệp Vân Linh tắt ngúm, cô quay đầu nhìn Lục Tử Hạo, kẻ đã "bán đứng" bạn bè.
Lục Tử Hạo nhướng mày, có chút đắc ý nói: “Con không phải củ cải ngốc.”
Diệp Vân Linh bật cười, được lắm, thì ra là đang trả thù cô đây mà, chắc chắn là lúc trước khi đi, cậu nhóc đã nhìn thấy cô giấu điện thoại.
Diệp Vân Linh chỉ vào Lục Tử Hạo nói: “Trong quần của nhóc còn giấu kẹo sữa.”
Lục Tử Hạo cau mày, phồng má phản bác: “Dì còn giấu tiền trong lót giày.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Vân Linh nheo mắt nói: “Đừng tưởng dì không biết vali của nhóc là loại đặc biệt, bên trong còn giấu cả khối rubik và trò chơi xếp gỗ nữa.”
Lục Tử Hạo phản bác: “Khối rubik và trò chơi xếp gỗ không phải đồ chơi, không tính.”
Diệp Vân Linh nói: “Nếu không phải đồ chơi, vậy sao nhóc phải giấu?”
Lục Tử Hạo cuống lên: “Con không giấu, con chỉ sợ chúng bị hỏng nên cất cẩn thận hơn thôi.”
Diệp Vân Linh lè lưỡi với cậu nhóc: “Hết lời để nói rồi chứ gì.”
Lục Tử Hạo bị chọc tức đến mức đỏ cả mặt.
Lục Ngữ Nịnh có lẽ cũng nhìn ra anh trai mình đang tức giận, vội vàng an ủi: “Anh trai đừng giận, trong túi em còn giấu một bịch kẹo, không bị phát hiện.”
Trương Hi Minh: “…” Bây giờ thì bị phát hiện rồi.
Ván này, ba người Diệp Vân Linh gần như kết thúc với kết quả "gậy ông đập lưng ông".
Cuối cùng, Lục Tử Hạo đã giành chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro