Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
A
2024-08-21 15:41:59
Diệp Vân Linh vừa kiểm tra võng vừa trả lời: “Có thể làm xích đu, cũng có thể làm chỗ ngủ vào buổi tối.”
Đúng lúc này Lục Tử Hạo đi ra, Diệp Vân Linh liền nói: “Dì thích ngủ một mình, nên tối nay dì sẽ ngủ ở đây.”
Ý tứ là hai người bọn họ ngủ trong nhà tranh.
Nói xong Diệp Vân Linh liền quay sang Lục Tử Hạo nói: “Dì muốn nghỉ ngơi rồi, con dẫn em gái vào nhà đi, đừng làm phiền dì.”
Lục Ngữ Nịnh còn có chút tò mò với chiếc võng của Diệp Vân Linh, trông bộ dạng muốn trèo lên chơi thử, nhưng Diệp Vân Linh không nói gì, cô bé cũng không dám làm càn.
Cuối cùng bị Lục Tử Hạo kéo vào nhà nghỉ ngơi.
Căn nhà tranh vốn dĩ trông bẩn thỉu, sau khi được dọn dẹp, lúc này trông đã hoàn toàn đổi mới.
Trên giường được trải một lớp nệm trắng và ga trải giường màu hồng, Lục Ngữ Nịnh leo lên trên rất vui vẻ, lại có thêm một cảm giác mới lạ.
Bận rộn cả ngày, lại phải đi máy bay rồi đi bộ, vào trong hai đứa trẻ nằm trên giường không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Diệp Vân Linh nằm trên võng, hai tay gối đầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn của cô, càng làm tôn lên vẻ trắng sáng.
Diệp Vân Linh lấy chiếc mũ đội trên đầu úp lên mặt, nghỉ ngơi.
Đạo diễn Tần của tổ chương trình nhìn thấy cảnh này, cả người sững sờ, cô thật sự ngủ như vậy sao?
Ban đầu đạo diễn Tần sắp xếp cảnh này là muốn ba người bọn họ chen chúc trên chiếc giường nhỏ 1,2 mét, đến lúc đó đôi mẹ con bất hòa này chắc chắn sẽ rất đáng xem, ai ngờ cô lại dùng cách này.
Mấu chốt là Diệp Vân Linh thật sự ngủ rồi, cô không sợ ga giường thít vào người sao?
*
Gió hè nhẹ nhàng thổi, tiếng ve kêu râm ran.
Nghỉ ngơi khoảng hai tiếng đồng hồ, một đoạn nhạc du dương từ loa phát thanh truyền đến.
Diệp Vân Linh bỏ chiếc mũ đang úp trên mặt xuống, nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi võng, chỉnh sửa lại quần áo một chút.
Nhạc vang lên khoảng 1 phút, giọng nói của Trương Hi Minh vang lên trong loa phát thanh: “Các vị phụ huynh, các em nhỏ thân mến, sau giấc ngủ trưa, mọi người đã khôi phục lại tinh thần rồi chứ? Bây giờ mời mọi người cùng tập trung tại sân tập của thôn. Mời các vị phụ huynh dẫn theo con em mình đến sân tập của thôn.”
Nửa tiếng sau, mọi người đã tập trung đông đủ ở sân tập.
Sau khi được nghỉ ngơi, các vị phụ huynh và các em nhỏ đều tràn đầy năng lượng, không còn vẻ mệt mỏi như trước.
Trương Hi Minh nói với mọi người: “Các vị phụ huynh, các em nhỏ đã nghỉ ngơi tốt chứ?”
Diệp Vân Linh cùng mọi người đáp: “Nghỉ ngơi rất tốt.”
Trương Hi Minh lại hỏi: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, chắc hẳn mọi người đều đói rồi nhỉ?”
“Đói rồi ạ.”
Trương Hi Minh nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ đưa mọi người đi lấy nguyên liệu nấu ăn.”
Phía sau thôn Vương Cổ có một cái ao rộng hơn bốn mẫu, đây là ao của thôn, thường ngày dùng để nuôi cá và tôm, đến gần Tết, dân làng sẽ tập trung lại tổ chức hoạt động bắt cá, dựa theo sản lượng hàng năm, mỗi hộ gia đình sẽ được chia trước một phần, số còn lại mang đi bán, tiền thu được chia đều cho dân làng.
Mọi người nhìn thấy ở giữa ao và cách đó không xa có đặt năm cái giỏ, vừa nhìn đã biết nguyên liệu nấu ăn tối nay của bọn họ ở đó.
Trương Thư Du hỏi: “Trưởng thôn, chẳng lẽ ông muốn nói là để chúng tôi chèo thuyền ra giữa ao sao?”
Trương Hi Minh cười nói: “Mẹ của Duyệt Hân thật thông minh. Đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn cần phải dựa vào bản thân các vị chèo thuyền ra lấy.”
Đúng lúc này Lục Tử Hạo đi ra, Diệp Vân Linh liền nói: “Dì thích ngủ một mình, nên tối nay dì sẽ ngủ ở đây.”
Ý tứ là hai người bọn họ ngủ trong nhà tranh.
Nói xong Diệp Vân Linh liền quay sang Lục Tử Hạo nói: “Dì muốn nghỉ ngơi rồi, con dẫn em gái vào nhà đi, đừng làm phiền dì.”
Lục Ngữ Nịnh còn có chút tò mò với chiếc võng của Diệp Vân Linh, trông bộ dạng muốn trèo lên chơi thử, nhưng Diệp Vân Linh không nói gì, cô bé cũng không dám làm càn.
Cuối cùng bị Lục Tử Hạo kéo vào nhà nghỉ ngơi.
Căn nhà tranh vốn dĩ trông bẩn thỉu, sau khi được dọn dẹp, lúc này trông đã hoàn toàn đổi mới.
Trên giường được trải một lớp nệm trắng và ga trải giường màu hồng, Lục Ngữ Nịnh leo lên trên rất vui vẻ, lại có thêm một cảm giác mới lạ.
Bận rộn cả ngày, lại phải đi máy bay rồi đi bộ, vào trong hai đứa trẻ nằm trên giường không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Diệp Vân Linh nằm trên võng, hai tay gối đầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh nắng xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây, chiếu xuống khuôn mặt trắng nõn của cô, càng làm tôn lên vẻ trắng sáng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Diệp Vân Linh lấy chiếc mũ đội trên đầu úp lên mặt, nghỉ ngơi.
Đạo diễn Tần của tổ chương trình nhìn thấy cảnh này, cả người sững sờ, cô thật sự ngủ như vậy sao?
Ban đầu đạo diễn Tần sắp xếp cảnh này là muốn ba người bọn họ chen chúc trên chiếc giường nhỏ 1,2 mét, đến lúc đó đôi mẹ con bất hòa này chắc chắn sẽ rất đáng xem, ai ngờ cô lại dùng cách này.
Mấu chốt là Diệp Vân Linh thật sự ngủ rồi, cô không sợ ga giường thít vào người sao?
*
Gió hè nhẹ nhàng thổi, tiếng ve kêu râm ran.
Nghỉ ngơi khoảng hai tiếng đồng hồ, một đoạn nhạc du dương từ loa phát thanh truyền đến.
Diệp Vân Linh bỏ chiếc mũ đang úp trên mặt xuống, nhìn về phía phát ra âm thanh, sau đó nhanh chóng nhảy xuống khỏi võng, chỉnh sửa lại quần áo một chút.
Nhạc vang lên khoảng 1 phút, giọng nói của Trương Hi Minh vang lên trong loa phát thanh: “Các vị phụ huynh, các em nhỏ thân mến, sau giấc ngủ trưa, mọi người đã khôi phục lại tinh thần rồi chứ? Bây giờ mời mọi người cùng tập trung tại sân tập của thôn. Mời các vị phụ huynh dẫn theo con em mình đến sân tập của thôn.”
Nửa tiếng sau, mọi người đã tập trung đông đủ ở sân tập.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sau khi được nghỉ ngơi, các vị phụ huynh và các em nhỏ đều tràn đầy năng lượng, không còn vẻ mệt mỏi như trước.
Trương Hi Minh nói với mọi người: “Các vị phụ huynh, các em nhỏ đã nghỉ ngơi tốt chứ?”
Diệp Vân Linh cùng mọi người đáp: “Nghỉ ngơi rất tốt.”
Trương Hi Minh lại hỏi: “Sắp đến giờ cơm tối rồi, chắc hẳn mọi người đều đói rồi nhỉ?”
“Đói rồi ạ.”
Trương Hi Minh nói: “Vậy bây giờ tôi sẽ đưa mọi người đi lấy nguyên liệu nấu ăn.”
Phía sau thôn Vương Cổ có một cái ao rộng hơn bốn mẫu, đây là ao của thôn, thường ngày dùng để nuôi cá và tôm, đến gần Tết, dân làng sẽ tập trung lại tổ chức hoạt động bắt cá, dựa theo sản lượng hàng năm, mỗi hộ gia đình sẽ được chia trước một phần, số còn lại mang đi bán, tiền thu được chia đều cho dân làng.
Mọi người nhìn thấy ở giữa ao và cách đó không xa có đặt năm cái giỏ, vừa nhìn đã biết nguyên liệu nấu ăn tối nay của bọn họ ở đó.
Trương Thư Du hỏi: “Trưởng thôn, chẳng lẽ ông muốn nói là để chúng tôi chèo thuyền ra giữa ao sao?”
Trương Hi Minh cười nói: “Mẹ của Duyệt Hân thật thông minh. Đúng vậy, nguyên liệu nấu ăn cần phải dựa vào bản thân các vị chèo thuyền ra lấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro