Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
A
2024-08-21 15:41:59
Cư dân mạng: “…”
Nhìn Diệp Vân Linh có vẻ tiếc nuối.
Sao có thể không tiếc nuối chứ, liếc mắt nhìn hai quay phim VJ đang đi theo sau, nếu không phải tại bọn họ thì cô đã sớm bắt được gà rừng rồi.
Hình như cũng biết mình đã phá hỏng chuyện tốt của Diệp Vân Linh, hai quay phim VJ cũng lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.
May mà trong tay vẫn còn ba con thỏ, buổi tối cũng có thể ăn cho đỡ đói.
[Trời, cô ấy thật sự bắt được thỏ về rồi kìa, làm sao mà cô ấy bắt được vậy?]
[Còn có thể làm sao bắt được nữa, chắc chắn là thông đồng với tổ chương trình rồi]
[Thật sự cho rằng gà rừng thỏ rừng khắp nơi đều có à, cho dù có thì chúng cũng rất thông minh, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn đứng im cho cô ta bắt sao?]
[Đây là được trả tiền để tẩy trắng cho Diệp Vân Linh chứ gì? Màn tẩy trắng này gượng ép quá rồi, coi chúng tôi là lũ ngốc à]
Nhìn thấy những bình luận trên mạng, đạo diễn Tần cảm thấy rất oan ức, ông còn cố ý hỏi qua quay phim VJ đi theo, mấy con thỏ này thật sự là do Diệp Vân Linh tự tay bắt được.
Tốc độ của cô rất nhanh, quay phim VJ rất nhiều lần không theo kịp.
Lục Ngữ Nịnh vừa nhìn thấy Diệp Vân Linh cầm thỏ về, hai mắt sáng rực: “Oa, thỏ con kìa, dễ thương quá!”
Cô bé chạy vụt đến, đưa bàn tay mũm mĩm ra không ngừng vuốt ve mấy chú thỏ.
Diệp Vân Linh đi đến bên đống lửa, nhìn nước trong thùng, nói: “Bữa tối nay của chúng ta trông cả vào nó đấy.”
Lục Ngữ Nịnh đang ôm thỏ, tay đột nhiên khựng lại, cả người đứng hình, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Dì, dìmuốn ăn thịt nó sao?”
Diệp Vân Linh khơi thêm ít lửa cho cháy bùng lên rồi mới nói: “Là ba chúng ta cùng ăn chúng nó, đây là bữa tối của chúng ta mà.”
Thấy lửa đã đủ to, Diệp Vân Linh đưa tay ra nói: “Con đưa dì mấy bé thỏ này, để dì đi xử lý chúng một chút.”
Lục Ngữ Nịnh lập tức ôm chặt ba con thỏ vào trong ngực, lắc đầu nói: “Không được ăn, không thể ăn thịt thỏ con.”
Diệp Vân Linh nói: “Không ăn chúng thì tối nay chúng ta ăn gì?”
Lục Ngữ Nịnh nhanh nhảu đáp: “Con có thể nhịn bữa tối.” Nói rồi, cô bé hướng về phía Lục Tử Hạo cầu cứu: “Anh ơi.”
Lục Tử Hạo lập tức lên tiếng: “Em cũng có thể nhịn.”
Diệp Vân Linh đưa tay day trán: “Được rồi, hai đứa nhịn, vậy thì để lại một con, hai con còn lại cho dì.”
Lục Ngữ Nịnh mếu máo lắc đầu, tay ôm chặt con thỏ không dám buông.
Diệp Vân Linh xoa bụng, nói: “Một con thôi cũng được mà.”
Cô đói lắm rồi.
Nửa tiếng sau, Diệp Vân Linh bưng bát nước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo đang vui vẻ chơi đùa với thỏ, rồi lại nhìn bát nước lọc trong tay, không khỏi thở dài.
Bữa thịt ngon lành đã tan thành mây khói.
Biết thế lúc nãy cô đã không bắt thỏ mà chuyển sang bắt chuột đồng rồi.
Đúng lúc này, bụng cô lại réo lên ùng ục, Diệp Vân Linh bực bội vỗ nhẹ vào bụng, lẩm bẩm: “Ngoan nào, đừng kêu nữa.”
[Phụt, sao tôi thấy Diệp Vân Linh lúc này vừa đáng thương vừa buồn cười thế nhỉ]
[Vất vả lắm mới săn được ba con thỏ rừng, kết quả lại phải chịu cảnh bụng đói meo]
[Không được rồi, nghĩ vậy tội nghiệp cô ấy quá hahahahahaha, không nhịn được cười nữa]
[Thợ săn xui xẻo nhất lịch sử]
[Ơ, sao màn hình tối đen như mực thế này, có chuyện gì vậy?]
[Tín hiệu kém quá, tôi bị văng ra rồi]
Trong phòng, đạo diễn Tần nhìn hình ảnh truyền trực tiếp từ camera, ban đầu thấy Diệp Vân Linh khá thú vị, nhưng sau đó phát hiện ra vì lượng người xem quá đông nên nhiều người đã bị văng khỏi phòng livestream của cô.
Nhìn Diệp Vân Linh có vẻ tiếc nuối.
Sao có thể không tiếc nuối chứ, liếc mắt nhìn hai quay phim VJ đang đi theo sau, nếu không phải tại bọn họ thì cô đã sớm bắt được gà rừng rồi.
Hình như cũng biết mình đã phá hỏng chuyện tốt của Diệp Vân Linh, hai quay phim VJ cũng lộ ra vẻ mặt ngại ngùng.
May mà trong tay vẫn còn ba con thỏ, buổi tối cũng có thể ăn cho đỡ đói.
[Trời, cô ấy thật sự bắt được thỏ về rồi kìa, làm sao mà cô ấy bắt được vậy?]
[Còn có thể làm sao bắt được nữa, chắc chắn là thông đồng với tổ chương trình rồi]
[Thật sự cho rằng gà rừng thỏ rừng khắp nơi đều có à, cho dù có thì chúng cũng rất thông minh, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn đứng im cho cô ta bắt sao?]
[Đây là được trả tiền để tẩy trắng cho Diệp Vân Linh chứ gì? Màn tẩy trắng này gượng ép quá rồi, coi chúng tôi là lũ ngốc à]
Nhìn thấy những bình luận trên mạng, đạo diễn Tần cảm thấy rất oan ức, ông còn cố ý hỏi qua quay phim VJ đi theo, mấy con thỏ này thật sự là do Diệp Vân Linh tự tay bắt được.
Tốc độ của cô rất nhanh, quay phim VJ rất nhiều lần không theo kịp.
Lục Ngữ Nịnh vừa nhìn thấy Diệp Vân Linh cầm thỏ về, hai mắt sáng rực: “Oa, thỏ con kìa, dễ thương quá!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô bé chạy vụt đến, đưa bàn tay mũm mĩm ra không ngừng vuốt ve mấy chú thỏ.
Diệp Vân Linh đi đến bên đống lửa, nhìn nước trong thùng, nói: “Bữa tối nay của chúng ta trông cả vào nó đấy.”
Lục Ngữ Nịnh đang ôm thỏ, tay đột nhiên khựng lại, cả người đứng hình, giọng nói cũng có chút run rẩy: “Dì, dìmuốn ăn thịt nó sao?”
Diệp Vân Linh khơi thêm ít lửa cho cháy bùng lên rồi mới nói: “Là ba chúng ta cùng ăn chúng nó, đây là bữa tối của chúng ta mà.”
Thấy lửa đã đủ to, Diệp Vân Linh đưa tay ra nói: “Con đưa dì mấy bé thỏ này, để dì đi xử lý chúng một chút.”
Lục Ngữ Nịnh lập tức ôm chặt ba con thỏ vào trong ngực, lắc đầu nói: “Không được ăn, không thể ăn thịt thỏ con.”
Diệp Vân Linh nói: “Không ăn chúng thì tối nay chúng ta ăn gì?”
Lục Ngữ Nịnh nhanh nhảu đáp: “Con có thể nhịn bữa tối.” Nói rồi, cô bé hướng về phía Lục Tử Hạo cầu cứu: “Anh ơi.”
Lục Tử Hạo lập tức lên tiếng: “Em cũng có thể nhịn.”
Diệp Vân Linh đưa tay day trán: “Được rồi, hai đứa nhịn, vậy thì để lại một con, hai con còn lại cho dì.”
Lục Ngữ Nịnh mếu máo lắc đầu, tay ôm chặt con thỏ không dám buông.
Diệp Vân Linh xoa bụng, nói: “Một con thôi cũng được mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô đói lắm rồi.
Nửa tiếng sau, Diệp Vân Linh bưng bát nước, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo đang vui vẻ chơi đùa với thỏ, rồi lại nhìn bát nước lọc trong tay, không khỏi thở dài.
Bữa thịt ngon lành đã tan thành mây khói.
Biết thế lúc nãy cô đã không bắt thỏ mà chuyển sang bắt chuột đồng rồi.
Đúng lúc này, bụng cô lại réo lên ùng ục, Diệp Vân Linh bực bội vỗ nhẹ vào bụng, lẩm bẩm: “Ngoan nào, đừng kêu nữa.”
[Phụt, sao tôi thấy Diệp Vân Linh lúc này vừa đáng thương vừa buồn cười thế nhỉ]
[Vất vả lắm mới săn được ba con thỏ rừng, kết quả lại phải chịu cảnh bụng đói meo]
[Không được rồi, nghĩ vậy tội nghiệp cô ấy quá hahahahahaha, không nhịn được cười nữa]
[Thợ săn xui xẻo nhất lịch sử]
[Ơ, sao màn hình tối đen như mực thế này, có chuyện gì vậy?]
[Tín hiệu kém quá, tôi bị văng ra rồi]
Trong phòng, đạo diễn Tần nhìn hình ảnh truyền trực tiếp từ camera, ban đầu thấy Diệp Vân Linh khá thú vị, nhưng sau đó phát hiện ra vì lượng người xem quá đông nên nhiều người đã bị văng khỏi phòng livestream của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro