Xuyên Vào Mẹ Kế Văn, Đại Lão Mạt Thế Mang Oa Bạo Hồng
A
2024-08-21 15:41:59
*
Nửa đêm, Diệp Vân Linh đang ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức cảnh giác mở mắt ra.
Quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Thấy Lục Tử Hạo đang đi về phía mình, có lẽ cậu bé cũng không ngờ Diệp Vân Linh lại tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Vân Linh thế mà lại thấy được chút lúng túng trên người cậu bé nhóc bá đạo này.
Diệp Vân Linh ngồi dậy, nhưng không xuống võng, hỏi: "Tìm dì có việc gì?"
Lục Tử Hạo có chút ngại ngùng nắm chặt vạt áo, cuối cùng như quyết tâm nói: "Dì có thể đi cùng Nịnh Nịnh ra nhà vệ sinh một lát được không?"
Diệp Vân Linh: "..."
Mười phút sau.
Diệp Vân Linh nhét hai cục giấy vào trong mũi, đứng bên ngoài nhà vệ sinh công cộng với vẻ mặt chán chường.
Cách một lúc, cô liền hướng vào bên trong gọi: "Lục Ngữ Nịnh, xong chưa?"
Bên trong truyền đến giọng nói non nớt: "Sắp xong rồi ạ."
Không lâu sau Lục Ngữ Nịnh đi ra, trên mặt nở nụ cười nói: "Xong rồi, dì Vân, chúng ta về thôi ạ."
Diệp Vân Linh xoay người bỏ đi, không chút lưu luyến, vừa đi vừa nói: "Đi nhanh lên, ở đây hôi chết rồi."
Lục Ngữ Nịnh chạy theo phía sau: "Dì Vân, dì đi chậm một chút."
Diệp Vân Linh vừa đi vừa đáp: "Chân ngắn thì chạy nhanh lên, dì buồn ngủ lắm rồi, không đợi đâu đấy."
Tuy nói vậy, nhưng bước chân cô vẫn chậm lại.
Kết quả, lúc Lục Ngữ Nịnh sắp đuổi kịp, cô lại đột nhiên tăng tốc.
Hai người, một lớn một nhỏ, cứ thế đuổi nhau dưới ánh đèn đường.
Lúc quay về, thấy Lục Tử Hạo như ông bố già chờ con gái về, đứng trước cửa nhà tranh, ngóng cổ chờ mong.
Thấy hai người cuối cùng cũng quay về, 'ông bố già' mới yên tâm.
*
Buổi sáng.
Diệp Vân Linh dậy rất sớm.
Buổi sáng, cô chạy hai vòng quanh làng, phải nói không khí ở nông thôn thật sự rất trong lành.
Ở hội trường lớn của thôn, tổ chương trình đã chuẩn bị bữa sáng rất chu đáo, vốn định lúc 7 giờ sáng sẽ thông báo cho mọi người qua loa phát thanh.
Kết quả Diệp Vân Linh dậy sớm chạy bộ, hơn 6 giờ đã phát hiện ra rồi.
Bữa sáng được chuẩn bị khá phong phú, có bánh bao, bánh màn thầu, cháo trắng, sữa đậu nành, sữa bò...
Bên cạnh còn dán một tờ giấy.
[Lấy bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ăn xong lấy tiếp, lãng phí là không tốt]
Diệp Vân Linh chỉ vào đống đồ ăn sáng chất đầy bàn, hỏi: “Tất cả những thứ này đều có thể ăn ạ? Có yêu cầu gì không ạ?”
Người của tổ chương trình gật đầu: “Chỉ cần không lãng phí, cô ăn bao nhiêu cũng được.”
Chắc hẳn là quá đói, bữa sáng này Diệp Vân Linh đã ăn hết phần của ba người, khiến nhân viên của tổ chương trình kinh ngạc không thôi.
Diệp Vân Linh ăn xong định rời đi, nhưng sau khi đi được vài bước thì lại quay lại cầm thêm hai chiếc bánh bao rồi mới đi.
Vừa đi ra khỏi đó không xa, Diệp Vân Linh đã được đạo diễn mời đến văn phòng, VJ đi theo quay phim cũng bị đuổi đi, ống kính chuyển sang Lục Tử Hạo và những người khác.
Đạo diễn Tần ngồi đối diện Diệp Vân Linh, hỏi: “Em thấy chuyện này thế nào?”
Diệp Vân Linh biết mình đã ăn hơi nhiều, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau em sẽ cố gắng ăn ít lại ạ.”
Tần Vĩnh Lượng nhìn hai chiếc bánh bao cô giấu trong lòng, nhớ đến cảnh tượng mười phút trước, cô gái này đã ăn hết sạch bữa sáng như một cơn bão.
Ông vừa tức vừa buồn cười nói: “Tôi không nói đến chuyện bữa sáng, tôi đang nói đến việc em cứu Hứa Nặc, con trai của Thư Nhã hôm qua.”
Diệp Vân Linh không nói gì, chờ ông nói tiếp.
Tần Vĩnh Lượng nắm tay phải lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cảm ơn em vì chuyện hôm qua, may mà em phản ứng nhanh, nếu không thì phiền phức rồi.”
Nửa đêm, Diệp Vân Linh đang ngủ thì nghe thấy tiếng bước chân, cô lập tức cảnh giác mở mắt ra.
Quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động.
Thấy Lục Tử Hạo đang đi về phía mình, có lẽ cậu bé cũng không ngờ Diệp Vân Linh lại tỉnh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Diệp Vân Linh thế mà lại thấy được chút lúng túng trên người cậu bé nhóc bá đạo này.
Diệp Vân Linh ngồi dậy, nhưng không xuống võng, hỏi: "Tìm dì có việc gì?"
Lục Tử Hạo có chút ngại ngùng nắm chặt vạt áo, cuối cùng như quyết tâm nói: "Dì có thể đi cùng Nịnh Nịnh ra nhà vệ sinh một lát được không?"
Diệp Vân Linh: "..."
Mười phút sau.
Diệp Vân Linh nhét hai cục giấy vào trong mũi, đứng bên ngoài nhà vệ sinh công cộng với vẻ mặt chán chường.
Cách một lúc, cô liền hướng vào bên trong gọi: "Lục Ngữ Nịnh, xong chưa?"
Bên trong truyền đến giọng nói non nớt: "Sắp xong rồi ạ."
Không lâu sau Lục Ngữ Nịnh đi ra, trên mặt nở nụ cười nói: "Xong rồi, dì Vân, chúng ta về thôi ạ."
Diệp Vân Linh xoay người bỏ đi, không chút lưu luyến, vừa đi vừa nói: "Đi nhanh lên, ở đây hôi chết rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Ngữ Nịnh chạy theo phía sau: "Dì Vân, dì đi chậm một chút."
Diệp Vân Linh vừa đi vừa đáp: "Chân ngắn thì chạy nhanh lên, dì buồn ngủ lắm rồi, không đợi đâu đấy."
Tuy nói vậy, nhưng bước chân cô vẫn chậm lại.
Kết quả, lúc Lục Ngữ Nịnh sắp đuổi kịp, cô lại đột nhiên tăng tốc.
Hai người, một lớn một nhỏ, cứ thế đuổi nhau dưới ánh đèn đường.
Lúc quay về, thấy Lục Tử Hạo như ông bố già chờ con gái về, đứng trước cửa nhà tranh, ngóng cổ chờ mong.
Thấy hai người cuối cùng cũng quay về, 'ông bố già' mới yên tâm.
*
Buổi sáng.
Diệp Vân Linh dậy rất sớm.
Buổi sáng, cô chạy hai vòng quanh làng, phải nói không khí ở nông thôn thật sự rất trong lành.
Ở hội trường lớn của thôn, tổ chương trình đã chuẩn bị bữa sáng rất chu đáo, vốn định lúc 7 giờ sáng sẽ thông báo cho mọi người qua loa phát thanh.
Kết quả Diệp Vân Linh dậy sớm chạy bộ, hơn 6 giờ đã phát hiện ra rồi.
Bữa sáng được chuẩn bị khá phong phú, có bánh bao, bánh màn thầu, cháo trắng, sữa đậu nành, sữa bò...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên cạnh còn dán một tờ giấy.
[Lấy bao nhiêu ăn bấy nhiêu, ăn xong lấy tiếp, lãng phí là không tốt]
Diệp Vân Linh chỉ vào đống đồ ăn sáng chất đầy bàn, hỏi: “Tất cả những thứ này đều có thể ăn ạ? Có yêu cầu gì không ạ?”
Người của tổ chương trình gật đầu: “Chỉ cần không lãng phí, cô ăn bao nhiêu cũng được.”
Chắc hẳn là quá đói, bữa sáng này Diệp Vân Linh đã ăn hết phần của ba người, khiến nhân viên của tổ chương trình kinh ngạc không thôi.
Diệp Vân Linh ăn xong định rời đi, nhưng sau khi đi được vài bước thì lại quay lại cầm thêm hai chiếc bánh bao rồi mới đi.
Vừa đi ra khỏi đó không xa, Diệp Vân Linh đã được đạo diễn mời đến văn phòng, VJ đi theo quay phim cũng bị đuổi đi, ống kính chuyển sang Lục Tử Hạo và những người khác.
Đạo diễn Tần ngồi đối diện Diệp Vân Linh, hỏi: “Em thấy chuyện này thế nào?”
Diệp Vân Linh biết mình đã ăn hơi nhiều, nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Lần sau em sẽ cố gắng ăn ít lại ạ.”
Tần Vĩnh Lượng nhìn hai chiếc bánh bao cô giấu trong lòng, nhớ đến cảnh tượng mười phút trước, cô gái này đã ăn hết sạch bữa sáng như một cơn bão.
Ông vừa tức vừa buồn cười nói: “Tôi không nói đến chuyện bữa sáng, tôi đang nói đến việc em cứu Hứa Nặc, con trai của Thư Nhã hôm qua.”
Diệp Vân Linh không nói gì, chờ ông nói tiếp.
Tần Vĩnh Lượng nắm tay phải lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Cảm ơn em vì chuyện hôm qua, may mà em phản ứng nhanh, nếu không thì phiền phức rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro