Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Nhờ Không Gian Vả Mặt Nữ Chủ Cẩm Lý
Chương 1
Phù Sinh Diêu Duệ
2024-08-23 13:47:24
"Tần Trúc Tây, tôi đã nói rồi, tránh xa anh ta ra, nếu không hậu quả của cô sẽ không đơn giản như vậy đâu."
Tần Trúc Tây mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy từ trong mơ, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ còn lại câu nói đó.
"Tránh xa ai? Hậu quả gì? Tôi đang ở đâu đây?"
Tần Trúc Tây nhìn căn phòng trống trải, ngơ ngác, đầu óc và trái tim cũng dần bình tĩnh lại. Cô không phải đã chết rồi sao? Chết vì tai nạn xe, sức mạnh vô song của cô cũng không thể ngăn cản được chiếc xe tải lớn lao tới, cuối cùng có lẽ đã biến thành thịt nát rồi?
Điều may mắn duy nhất là trước khi biến thành thịt nát, cô đã ngất đi, không cảm nhận được nỗi đau thấu xương đó.
"Chị, chị tỉnh rồi, chị không sao chứ, chị có đói không, ăn chút gì đi, khụ khụ."
Lúc này, nghe thấy tiếng động, Tần Trúc Nam lê thân thể yếu ớt ra, không chỉ rót nước cho chị gái mà còn mang đến cho cô mấy củ khoai lang nướng nóng hổi.
Tần Trúc Tây nhìn bóng dáng bận rộn của cậu em trai, kinh ngạc chìm vào suy tư. Chị? Gọi cô? Chẳng lẽ cô đã xuyên không? Hồn nhập vào một thế giới khác?
Cô mới mượn ánh đèn đen ngòm, nhìn tay và cơ thể mình, không chỉ khô khốc mà còn đầy thương tích, bàn tay như thể bị thứ gì đó cứa vào rồi lại lành lại trong thời gian dài nên chai sạn rất dày, không giống tay của một cô gái chút nào.
"Chị ăn đi, sao thế, người còn đau không? Đều tại con nhỏ Dương Mi Mi đó! Nó dựa vào đâu mà bắt nạt chị chứ, nó là tiểu phúc tinh thì ghê gớm lắm à! Tiểu phúc tinh thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao, chúng ta có làm gì nó đâu!"
Tần Trúc Nam nhìn chị gái tiều tụy của mình, không kìm được mà đau lòng mắng.
Nếu không phải Dương Mi Mi động tay đánh người thì chị cậu ta làm sao ngã, làm sao đập đầu! Còn ngã từ trên núi xuống, máu chảy lênh láng, phải ăn bao nhiêu thứ mới bù lại được!
Tần Trúc Tây bị tiếng ong ong của cậu em trai làm cho không chịu nổi, trong đầu như có thứ gì đó sắp nổ tung, vì vậy cô chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh nói.
"Không sao, em về ngủ đi, chị cũng ngủ thêm một lát."
Cô nói xong liền quay lưng lại với Tần Trúc Nam nằm xuống, ánh đèn mờ ảo khiến bóng lưng cô càng gầy gò hơn. Tần Trúc Nam đau lòng mím môi, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói.
"Được, chị nhớ ăn đồ ăn, có chuyện gì thì gọi em."
Nói xong cậu bé liền đi, cậu vừa đi, Tần Trúc Tây lập tức ngồi dậy, muốn lật xem đồ đạc trong phòng, xem có thể kích thích được trí nhớ không. Kết quả là cô vừa định xuống giường, đầu lập tức choáng váng, chỉ có thể nằm trở lại giường.
Tần Trúc Tây mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy từ trong mơ, tim đập thình thịch, trong đầu chỉ còn lại câu nói đó.
"Tránh xa ai? Hậu quả gì? Tôi đang ở đâu đây?"
Tần Trúc Tây nhìn căn phòng trống trải, ngơ ngác, đầu óc và trái tim cũng dần bình tĩnh lại. Cô không phải đã chết rồi sao? Chết vì tai nạn xe, sức mạnh vô song của cô cũng không thể ngăn cản được chiếc xe tải lớn lao tới, cuối cùng có lẽ đã biến thành thịt nát rồi?
Điều may mắn duy nhất là trước khi biến thành thịt nát, cô đã ngất đi, không cảm nhận được nỗi đau thấu xương đó.
"Chị, chị tỉnh rồi, chị không sao chứ, chị có đói không, ăn chút gì đi, khụ khụ."
Lúc này, nghe thấy tiếng động, Tần Trúc Nam lê thân thể yếu ớt ra, không chỉ rót nước cho chị gái mà còn mang đến cho cô mấy củ khoai lang nướng nóng hổi.
Tần Trúc Tây nhìn bóng dáng bận rộn của cậu em trai, kinh ngạc chìm vào suy tư. Chị? Gọi cô? Chẳng lẽ cô đã xuyên không? Hồn nhập vào một thế giới khác?
Cô mới mượn ánh đèn đen ngòm, nhìn tay và cơ thể mình, không chỉ khô khốc mà còn đầy thương tích, bàn tay như thể bị thứ gì đó cứa vào rồi lại lành lại trong thời gian dài nên chai sạn rất dày, không giống tay của một cô gái chút nào.
"Chị ăn đi, sao thế, người còn đau không? Đều tại con nhỏ Dương Mi Mi đó! Nó dựa vào đâu mà bắt nạt chị chứ, nó là tiểu phúc tinh thì ghê gớm lắm à! Tiểu phúc tinh thì có thể tùy tiện bắt nạt người khác sao, chúng ta có làm gì nó đâu!"
Tần Trúc Nam nhìn chị gái tiều tụy của mình, không kìm được mà đau lòng mắng.
Nếu không phải Dương Mi Mi động tay đánh người thì chị cậu ta làm sao ngã, làm sao đập đầu! Còn ngã từ trên núi xuống, máu chảy lênh láng, phải ăn bao nhiêu thứ mới bù lại được!
Tần Trúc Tây bị tiếng ong ong của cậu em trai làm cho không chịu nổi, trong đầu như có thứ gì đó sắp nổ tung, vì vậy cô chỉ có thể cố tỏ ra bình tĩnh nói.
"Không sao, em về ngủ đi, chị cũng ngủ thêm một lát."
Cô nói xong liền quay lưng lại với Tần Trúc Nam nằm xuống, ánh đèn mờ ảo khiến bóng lưng cô càng gầy gò hơn. Tần Trúc Nam đau lòng mím môi, cuối cùng chỉ có thể bất lực nói.
"Được, chị nhớ ăn đồ ăn, có chuyện gì thì gọi em."
Nói xong cậu bé liền đi, cậu vừa đi, Tần Trúc Tây lập tức ngồi dậy, muốn lật xem đồ đạc trong phòng, xem có thể kích thích được trí nhớ không. Kết quả là cô vừa định xuống giường, đầu lập tức choáng váng, chỉ có thể nằm trở lại giường.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro