Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Nhờ Không Gian Vả Mặt Nữ Chủ Cẩm Lý
Chương 29
Phù Sinh Diêu Duệ
2024-08-23 13:47:24
Tần Trúc Tây đơn giản kể lại nguyên nhân hậu quả, sau đó đưa tờ tiền năm đồng mới tinh cho ông ta.
Đội trưởng này cao gầy, ngũ quan bình thường nhưng có một đôi mắt dài và hẹp, nếu ông ta nghiêm mặt thì trông rất có khí thế. Ông ta không phải là người quá chính nghĩa nhưng cũng không bắt nạt người khác quá đáng, ít nhất đối với chị em Tần Trúc Tây thì ông ta cũng coi như tử tế.
Chỉ nhìn từ việc Hứa Đình Tri có thể hối lộ ông ta để có được một vị trí ghi điểm thì những lợi ích rơi vào tay ông ta cũng không dễ dàng trôi tuột đi như vậy.
Tần Trúc Tây chính là nhìn trúng điểm này mới giao tiền cho ông ta, cô cố ý làm vậy, Dương gia nếu không đòi lại được số tiền này thì chắc chắn sẽ không để Dương Mi Mi được thoải mái.
"Cháu thật thà quá rồi, trong thôn sẽ không có ai đánh rơi tiền đâu."
Đội trưởng vừa buồn cười vừa bất lực nhận lấy tiền, năm nay mọi người có hai hào cũng phải giấu đi, nói gì đến năm đồng.
Ông không khỏi suy nghĩ, nhân phẩm của cô gái Tần gia này không biết tốt hơn Dương gia gấp bao nhiêu lần, Dương Mi Mi nhặt được nhiều tiền như vậy nhưng chưa từng nộp công quỹ lần nào.
"Ở trong thôn chúng ta thì đó là của tập thể, đã không phải là đồ có chủ thì sẽ thuộc về tập thể, không phải thuộc về cá nhân chúng cháu, đội trưởng, đồ không phải của tôi thì tôi không lấy."
Tần Trúc Tây nghiêm trang lắc đầu, diễn tròn vai một cô gái ngay thẳng, đầu óc không biết luồn lách.
Cô còn muốn tự vỗ tay cho mình, chính nghĩa như vậy, không phải nên trao cho cô một lá cờ luân lưu sao?
"Ừm, giác ngộ của cháu rất cao, nếu mọi người đều có thể giống như cháu thì tốt biết bao."
Đội trưởng an ủi vỗ vai Tần Trúc Tây.
"Tiểu Nam, cháu phải học tập chị cháu cho tốt."
"Thế này, chiều nay cháu không cần đi làm nữa, nghỉ thêm nửa ngày đi."
Ông ta suy nghĩ một chút, sau đó cho Tần Trúc Tây nghỉ nửa ngày.
"Nhưng công điểm của cháu..."
"Không sao, tôi sẽ bảo Đình Tri ghi đủ công điểm cho cháu, đây coi như là đội thưởng cho cháu."
Đội trưởng khoát tay, không để ý nói. Một buổi chiều đổi lấy năm đồng, tính thế nào thì ông ta cũng lời!
Đúng vậy, Tần Trúc Tây đoán đúng rồi, số tiền này đã đến tay ông ta thì làm sao ông ta có thể để nó trôi tuột đi được? Ông ta đã thèm thuồng số tiền Dương Mi Mi nhặt được từ lâu rồi, chỉ là trước đây không có cơ hội.
"Vâng, cảm ơn đội trưởng, vậy cháu về nghỉ trước."
Tần Trúc Tây cười cười, cả hai bên đều rất hài lòng.
"Chị, tại sao chúng ta không tự giữ số tiền đó lại, năm đồng, nhiều lắm!"
Tần Trúc Nam có chút không nỡ, mặc dù có thể cho chị cậu nghỉ nửa ngày nhưng như vậy thì quá thiệt thòi.
"Muốn bắt được tôm thì phải bỏ tép, hơn nữa đồ nhặt được cũng không phải của chúng ta, không đáng giá, ai biết sẽ dẫn đến hậu quả gì."
Tần Trúc Tây rất coi thường chuyện này.
Đội trưởng này cao gầy, ngũ quan bình thường nhưng có một đôi mắt dài và hẹp, nếu ông ta nghiêm mặt thì trông rất có khí thế. Ông ta không phải là người quá chính nghĩa nhưng cũng không bắt nạt người khác quá đáng, ít nhất đối với chị em Tần Trúc Tây thì ông ta cũng coi như tử tế.
Chỉ nhìn từ việc Hứa Đình Tri có thể hối lộ ông ta để có được một vị trí ghi điểm thì những lợi ích rơi vào tay ông ta cũng không dễ dàng trôi tuột đi như vậy.
Tần Trúc Tây chính là nhìn trúng điểm này mới giao tiền cho ông ta, cô cố ý làm vậy, Dương gia nếu không đòi lại được số tiền này thì chắc chắn sẽ không để Dương Mi Mi được thoải mái.
"Cháu thật thà quá rồi, trong thôn sẽ không có ai đánh rơi tiền đâu."
Đội trưởng vừa buồn cười vừa bất lực nhận lấy tiền, năm nay mọi người có hai hào cũng phải giấu đi, nói gì đến năm đồng.
Ông không khỏi suy nghĩ, nhân phẩm của cô gái Tần gia này không biết tốt hơn Dương gia gấp bao nhiêu lần, Dương Mi Mi nhặt được nhiều tiền như vậy nhưng chưa từng nộp công quỹ lần nào.
"Ở trong thôn chúng ta thì đó là của tập thể, đã không phải là đồ có chủ thì sẽ thuộc về tập thể, không phải thuộc về cá nhân chúng cháu, đội trưởng, đồ không phải của tôi thì tôi không lấy."
Tần Trúc Tây nghiêm trang lắc đầu, diễn tròn vai một cô gái ngay thẳng, đầu óc không biết luồn lách.
Cô còn muốn tự vỗ tay cho mình, chính nghĩa như vậy, không phải nên trao cho cô một lá cờ luân lưu sao?
"Ừm, giác ngộ của cháu rất cao, nếu mọi người đều có thể giống như cháu thì tốt biết bao."
Đội trưởng an ủi vỗ vai Tần Trúc Tây.
"Tiểu Nam, cháu phải học tập chị cháu cho tốt."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thế này, chiều nay cháu không cần đi làm nữa, nghỉ thêm nửa ngày đi."
Ông ta suy nghĩ một chút, sau đó cho Tần Trúc Tây nghỉ nửa ngày.
"Nhưng công điểm của cháu..."
"Không sao, tôi sẽ bảo Đình Tri ghi đủ công điểm cho cháu, đây coi như là đội thưởng cho cháu."
Đội trưởng khoát tay, không để ý nói. Một buổi chiều đổi lấy năm đồng, tính thế nào thì ông ta cũng lời!
Đúng vậy, Tần Trúc Tây đoán đúng rồi, số tiền này đã đến tay ông ta thì làm sao ông ta có thể để nó trôi tuột đi được? Ông ta đã thèm thuồng số tiền Dương Mi Mi nhặt được từ lâu rồi, chỉ là trước đây không có cơ hội.
"Vâng, cảm ơn đội trưởng, vậy cháu về nghỉ trước."
Tần Trúc Tây cười cười, cả hai bên đều rất hài lòng.
"Chị, tại sao chúng ta không tự giữ số tiền đó lại, năm đồng, nhiều lắm!"
Tần Trúc Nam có chút không nỡ, mặc dù có thể cho chị cậu nghỉ nửa ngày nhưng như vậy thì quá thiệt thòi.
"Muốn bắt được tôm thì phải bỏ tép, hơn nữa đồ nhặt được cũng không phải của chúng ta, không đáng giá, ai biết sẽ dẫn đến hậu quả gì."
Tần Trúc Tây rất coi thường chuyện này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro