Xuyên Vào Niên Đại Văn, Ta Nhờ Không Gian Vả Mặt Nữ Chủ Cẩm Lý
Chương 38
Phù Sinh Diêu Duệ
2024-08-23 13:47:24
Danh tiếng vốn dĩ rất dễ bị hủy hoại nhưng rất khó để khôi phục, huống hồ chuyện cưỡng bức này vốn dĩ là phụ nữ chịu thiệt nên đàn ông muốn lật ngược tình thế không phải dễ. Đang lúc Hứa Đình Tri không biết phải làm sao thì có người đến tìm anh.
"Anh Hứa, anh Hứa."
Tần Trúc Nam như kẻ trộm, cẩn thận rụt rè đứng ngoài cửa gọi anh. Hứa Đình Tri thấy Tần Trúc Nam, lông mày nhướng lên nhưng không đoán được ý định của cậu.
"Có chuyện gì?"
"Chị tôi có chuyện tìm anh, chị tôi nói biết chuyện của anh và Dương Mi Mi là oan uổng, chị tôi có thể giúp anh, anh có muốn đến nhà tôi không?"
Giọng nói của Tần Trúc Nam như tiếng muỗi kêu, nếu không phải Hứa Đình Tri tai thính thì không nghe thấy cậu nói gì.
Tần Trúc Tây tìm anh? Cô tin anh? Hơn nữa còn có thể giúp anh? Điều này khác gì chuyện hoang đường?
"Thật mà, chị tôi bây giờ lợi hại lắm, anh đừng coi thường chị tôi, chị tôi nói có thể giúp anh thì nhất định sẽ giúp anh, rốt cuộc anh có đến không?"
Tần Trúc Nam thúc giục.
Thật là, chị sao có thể tùy tiện tìm thanh niên trí thức Hứa đến nhà chứ, đến lúc đó bị người khác nhìn thấy thì danh tiếng của chị cũng hỏng. Nhưng cậu thực sự rất tự tin mù quáng vào chị gái mình, chị nói thanh niên trí thức Hứa bị oan thì chắc chắn là oan!
Cậu vừa thúc giục vừa quan sát trái phải, xem có ai đi qua không, lỡ như những trí thức khác trong điểm thanh niên trở về bắt gặp cậu thì không ổn.
"Tôi đi với cậu."
Hứa Đình Tri không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt lóe lên một tia sáng, đột nhiên gật đầu.
"Không, tôi đi trước, lát nữa anh hãy lén đến, đừng để người khác nhìn thấy!"
Tần Trúc Nam thấy anh đồng ý, vội vàng vẫy tay, tự mình cúi người, chạy vụt đi, giống như một tên trộm sợ hãi.
Hứa Đình Tri bật cười, đứa trẻ này sao lại ngốc thế, ban ngày ban mặt lại còn lén lút, sợ người khác không biết cậu chột dạ hay sao?
"Phù~~~ Chị, anh ấy nói anh ấy sẽ đến, em sợ chết khiếp!"
Mặt Tần Trúc Nam đỏ bừng, vừa vỗ ngực vừa thở hổn hển.
"Để em làm mấy việc vặt, chứ không phải để em giết người phóng hỏa, em có thể ra dáng một chút không?"
Tần Trúc Tây vừa quạt cho cậu vừa mắng mỏ vì tức giận.
Theo cô thấy, Tần Trúc Nam ngoài việc sức khỏe không tốt thì cũng không đến nỗi nhát gan, lúc thì thông minh lúc thì ngốc nghếch, với tính cách này bảo sao cuối cùng lại bị người ta hạ gục!
"Á!! Sao anh lại đến đây!"
Cậu còn chưa thở đều thì đã thấy Hứa Đình Tri ung dung bước vào, quả thực làm cậu giật mình, đến cả nước cũng đổ.
Tần Trúc Tây chống trán lắc đầu, cậu em này chắc là không cứu được rồi, cứ giật mình hoảng hốt thế này thì làm sao mà không mất mặt được, thật là không thể nhìn nổi.
"Thế thì sao?"
Cậu còn định bắt chước dáng vẻ của anh nữa không? Hứa Đình Tri hàm súc hỏi ngược lại, sắc bén nhưng không kém phần ôn hòa.
"Anh Hứa, anh Hứa."
Tần Trúc Nam như kẻ trộm, cẩn thận rụt rè đứng ngoài cửa gọi anh. Hứa Đình Tri thấy Tần Trúc Nam, lông mày nhướng lên nhưng không đoán được ý định của cậu.
"Có chuyện gì?"
"Chị tôi có chuyện tìm anh, chị tôi nói biết chuyện của anh và Dương Mi Mi là oan uổng, chị tôi có thể giúp anh, anh có muốn đến nhà tôi không?"
Giọng nói của Tần Trúc Nam như tiếng muỗi kêu, nếu không phải Hứa Đình Tri tai thính thì không nghe thấy cậu nói gì.
Tần Trúc Tây tìm anh? Cô tin anh? Hơn nữa còn có thể giúp anh? Điều này khác gì chuyện hoang đường?
"Thật mà, chị tôi bây giờ lợi hại lắm, anh đừng coi thường chị tôi, chị tôi nói có thể giúp anh thì nhất định sẽ giúp anh, rốt cuộc anh có đến không?"
Tần Trúc Nam thúc giục.
Thật là, chị sao có thể tùy tiện tìm thanh niên trí thức Hứa đến nhà chứ, đến lúc đó bị người khác nhìn thấy thì danh tiếng của chị cũng hỏng. Nhưng cậu thực sự rất tự tin mù quáng vào chị gái mình, chị nói thanh niên trí thức Hứa bị oan thì chắc chắn là oan!
Cậu vừa thúc giục vừa quan sát trái phải, xem có ai đi qua không, lỡ như những trí thức khác trong điểm thanh niên trở về bắt gặp cậu thì không ổn.
"Tôi đi với cậu."
Hứa Đình Tri không biết nghĩ đến điều gì, ánh mắt lóe lên một tia sáng, đột nhiên gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không, tôi đi trước, lát nữa anh hãy lén đến, đừng để người khác nhìn thấy!"
Tần Trúc Nam thấy anh đồng ý, vội vàng vẫy tay, tự mình cúi người, chạy vụt đi, giống như một tên trộm sợ hãi.
Hứa Đình Tri bật cười, đứa trẻ này sao lại ngốc thế, ban ngày ban mặt lại còn lén lút, sợ người khác không biết cậu chột dạ hay sao?
"Phù~~~ Chị, anh ấy nói anh ấy sẽ đến, em sợ chết khiếp!"
Mặt Tần Trúc Nam đỏ bừng, vừa vỗ ngực vừa thở hổn hển.
"Để em làm mấy việc vặt, chứ không phải để em giết người phóng hỏa, em có thể ra dáng một chút không?"
Tần Trúc Tây vừa quạt cho cậu vừa mắng mỏ vì tức giận.
Theo cô thấy, Tần Trúc Nam ngoài việc sức khỏe không tốt thì cũng không đến nỗi nhát gan, lúc thì thông minh lúc thì ngốc nghếch, với tính cách này bảo sao cuối cùng lại bị người ta hạ gục!
"Á!! Sao anh lại đến đây!"
Cậu còn chưa thở đều thì đã thấy Hứa Đình Tri ung dung bước vào, quả thực làm cậu giật mình, đến cả nước cũng đổ.
Tần Trúc Tây chống trán lắc đầu, cậu em này chắc là không cứu được rồi, cứ giật mình hoảng hốt thế này thì làm sao mà không mất mặt được, thật là không thể nhìn nổi.
"Thế thì sao?"
Cậu còn định bắt chước dáng vẻ của anh nữa không? Hứa Đình Tri hàm súc hỏi ngược lại, sắc bén nhưng không kém phần ôn hòa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro