Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 12
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
“Tớ đã nói với cậu rồi, đây không phải quái vật, mà là quỷ yêu.”
Một cô gái nhỏ mắng nhóc một câu, sau đó phát ra âm thanh lớn hơn cả cậu nhóc. Không phải khóc, mà là la hét.
Hai cánh tay lốm đốm gầy gò như do dự một chút, sau đó buông ra rút về dưới đất.
Vài giây sau, dưới chân cô gái xuất hiện từng vòng gợn sóng.
Con quỷ này mắt thấy đã sắp bắt được con mồi, lại buông tha, chọn một con mồi mới.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất – một cậu bé quấn lấy cơ thể mỏng manh của mình trong bộ quần áo rộng thùng thình không vừa vặn – cậu hít một hơi thật sâu và phát ra âm thanh lớn hơn cả cô bé.
Cái đầu của quỷ yêu đã nổi lên mặt nước một nửa bỗng quay lại, dùng con mắt hẹp dài đỏ tươi nhìn chằm chằm cậu bé. Đầu lưỡi thò từ trong miệng ra, mang theo một ngụm nước bọt tanh hôi.
Một lần nữa, nó lại dời mục tiêu khi sắp thành công.
Ở chỗ rẽ, Trương Tiểu Bách kinh ngạc kêu một tiếng: "Hóa ra là một đám trẻ con, sao không có người lớn bên cạnh?"
Lam Tư Đình nhớ lại một lát, nói ra: "Hẳn là đám trẻ đã kích phát quỷ năng ở trong viện phúc lợi kia..."
Không có gì lạ khi không có người lớn.
Nhân viên của viện phúc lợi chắc chắn không có nhiều con, có thể đã chết.
Cũng có thể căn bản không bị cuốn vào quỷ vực.
Trương Tiểu Bách nhìn đến kinh hồn bạt vía, hạ giọng nói: "Bọn trẻ con này thật thông minh, đã tìm ra quy luật giết người của quỷ..." Con quỷ này rõ ràng là "đồng tộc" với con quỷ mà Bạch Thanh đang giam cầm, nó sẽ tấn công mục tiêu phát ra âm thanh – điểm này bọn chúng đã phát hiện ra rồi! Chẳng qua, điều bọn chúng không có phát hiện chính là loại quỷ này ưu tiên tấn công mục tiêu cao hơn, lợi dụng điểm này thì một nhóm nhỏ nhất có thể tạm thời chạy trốn khỏi việc bị quỷ uy hiếp.
Lá gan của Lam Tư Đình tương đối nhỏ, hai tay gắt gao nắm chặt cùng một chỗ.
"Vậy họ sẽ ổn chứ?"
“Cậu cho rằng biết một quy luật giết người của quỷ thì có thể bình an vô sự sao.”
Sắc mặt Trương Vĩ khó coi, chắc nịch nói: "Không! Bọn chúng không ngừng phát ra âm thanh sẽ chỉ đưa tới càng nhiều quỷ hơn. quỷ vực cấp D đa số có chung một đặc điểm rõ rệt của đám quỷ cùng loại! Cái quỷ vực này diện tích không nhỏ, khả năng chỉ có hai ba con quỷ là bao nhiêu chứ?"
Cậu còn chưa dứt lời, Bạch Thanh đã phát hiện ra con quỷ thứ hai lần theo tiếng mà đến. Trên con đường cũ kỹ tồi tàn, nước bẩn ứ đọng, xuất hiện từng vũng nước nhỏ, cũng lén lút tới gần bọn nhỏ.
Điều kỳ lạ là nó không tấn công đứa trẻ lớn nhất, mà chọn một nhóm nhỏ tụt xuống cuối cùng.
Một cô gái nhỏ mắng nhóc một câu, sau đó phát ra âm thanh lớn hơn cả cậu nhóc. Không phải khóc, mà là la hét.
Hai cánh tay lốm đốm gầy gò như do dự một chút, sau đó buông ra rút về dưới đất.
Vài giây sau, dưới chân cô gái xuất hiện từng vòng gợn sóng.
Con quỷ này mắt thấy đã sắp bắt được con mồi, lại buông tha, chọn một con mồi mới.
Đứa trẻ lớn tuổi nhất – một cậu bé quấn lấy cơ thể mỏng manh của mình trong bộ quần áo rộng thùng thình không vừa vặn – cậu hít một hơi thật sâu và phát ra âm thanh lớn hơn cả cô bé.
Cái đầu của quỷ yêu đã nổi lên mặt nước một nửa bỗng quay lại, dùng con mắt hẹp dài đỏ tươi nhìn chằm chằm cậu bé. Đầu lưỡi thò từ trong miệng ra, mang theo một ngụm nước bọt tanh hôi.
Một lần nữa, nó lại dời mục tiêu khi sắp thành công.
Ở chỗ rẽ, Trương Tiểu Bách kinh ngạc kêu một tiếng: "Hóa ra là một đám trẻ con, sao không có người lớn bên cạnh?"
Lam Tư Đình nhớ lại một lát, nói ra: "Hẳn là đám trẻ đã kích phát quỷ năng ở trong viện phúc lợi kia..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không có gì lạ khi không có người lớn.
Nhân viên của viện phúc lợi chắc chắn không có nhiều con, có thể đã chết.
Cũng có thể căn bản không bị cuốn vào quỷ vực.
Trương Tiểu Bách nhìn đến kinh hồn bạt vía, hạ giọng nói: "Bọn trẻ con này thật thông minh, đã tìm ra quy luật giết người của quỷ..." Con quỷ này rõ ràng là "đồng tộc" với con quỷ mà Bạch Thanh đang giam cầm, nó sẽ tấn công mục tiêu phát ra âm thanh – điểm này bọn chúng đã phát hiện ra rồi! Chẳng qua, điều bọn chúng không có phát hiện chính là loại quỷ này ưu tiên tấn công mục tiêu cao hơn, lợi dụng điểm này thì một nhóm nhỏ nhất có thể tạm thời chạy trốn khỏi việc bị quỷ uy hiếp.
Lá gan của Lam Tư Đình tương đối nhỏ, hai tay gắt gao nắm chặt cùng một chỗ.
"Vậy họ sẽ ổn chứ?"
“Cậu cho rằng biết một quy luật giết người của quỷ thì có thể bình an vô sự sao.”
Sắc mặt Trương Vĩ khó coi, chắc nịch nói: "Không! Bọn chúng không ngừng phát ra âm thanh sẽ chỉ đưa tới càng nhiều quỷ hơn. quỷ vực cấp D đa số có chung một đặc điểm rõ rệt của đám quỷ cùng loại! Cái quỷ vực này diện tích không nhỏ, khả năng chỉ có hai ba con quỷ là bao nhiêu chứ?"
Cậu còn chưa dứt lời, Bạch Thanh đã phát hiện ra con quỷ thứ hai lần theo tiếng mà đến. Trên con đường cũ kỹ tồi tàn, nước bẩn ứ đọng, xuất hiện từng vũng nước nhỏ, cũng lén lút tới gần bọn nhỏ.
Điều kỳ lạ là nó không tấn công đứa trẻ lớn nhất, mà chọn một nhóm nhỏ tụt xuống cuối cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro