Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 22
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
“Phụ đạo viên Tiền không cần khách khí, nếu như chúng tôi đã bắt gặp chuyện này thì nên áp giải quỷ theo trình tự quy định. Kiểm sát viên nhà tôi ghét nhất là vi phạm quy tắc.”
“Làm phiền rồi!”
Hẳn là vậy.
Kiểm sát viên hoàn toàn phớt lờ cuộc trò chuyện khách sáo của hai người, nói với Bạch Thanh: "Giải phóng chúng đi.”
Suy nghĩ của Bạch Thanh vừa động, năm bộ gông xiềng đồng loạt được mở ra. Âm Sai Vô Danh tiến lên hai bước, đối mặt với cô, vươn hai tay ra, hai bàn tay khép lại, ngón cái hướng lên trên, vị trí tay và trái tim đồng đều, sau đó khom người bái lạy, vị trí đầu chạm tới tay, cuối cùng lại thẳng người lên.
Lại vái chào.
Động tác lưu loát, cảm giác rất đặc biệt.
Trong toàn bộ quá trình, Âm Sai Vô Danh cũng không nói gì.
Bên cạnh, văn thư Hứa và Tiền Hằng đang nói lời khách sáo cũng dừng lại nhìn một màn này.
Bạch Thanh biết bọn họ chắc chắn lại cho rằng cô khống chế Âm Sai Vô Danh hành lễ với mình, họ vốn không biết m Sai Vô Danh có khác biệt rất lớn so với đám quỷ trong thế giới này, cúi đầu hành lễ hoàn toàn là hành vi tự phát của nó.
Bạch Thanh chỉ có thể mỉm cười, cô có thể giải thích quỷ bài của mình có chỗ đặc biệt với người xa lạ sao?
Không đời nào.
Nghĩ như vậy, cô đặc biệt thản nhiên, đối diện với hai người đang kinh ngạc.
Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.
Vài giây sau, văn thư Hứa bại trận đầu tiên, chủ động dời ánh mắt.
Tiền Hằng cười gượng hai tiếng, cũng dời tầm mắt đi.
Âm Sai Vô Danh hành lễ xong, lập tức trở lại trong thẻ bài.
Kiểm sát viên dù lạnh nhạt cũng không nhịn được nhìn Bạch Thanh nhiều thêm hai cái, cuối cùng mới quay đầu nhìn về phía năm con Lộ Quỷ. Khi tầm mắt của anh dừng lại trên người Lộ Quỷ, trong mắt bỗng nhiên lóe sáng. Năm con mắt Lộ Quỷ vừa khôi phục thần thái, lập tức cứng đờ.
Thiếu niên tóc quăn đi tới bên cạnh Lộ Quỷ. Cuốn sách quỷ dày cộp trong tay mở ra, trang sách nhanh chóng lật qua, hút chúng nó vào trong đó.
quỷ vực hoàn toàn biến mất, Bạch Thanh nhìn thấy một vầng mặt trời treo trên đầu. Đỏ tươi, tràn trề sức sống.
Kiểm sát viên hỏi: "Cô đến bệnh viện hay viện nghiên cứu?"
Bạch Thanh sửng sốt, tiếp theo mới kịp phản ứng, không phải đối phương đang nói chuyện với cô.
Vị kiểm sát viên này đang thẩm vấn Phương Viện.
Phương Viện dùng sức lực cuối cùng nói: "Tôi đến bệnh viện.”
Nói xong, bà lập tức ngất đi.
...
“Làm phiền rồi!”
Hẳn là vậy.
Kiểm sát viên hoàn toàn phớt lờ cuộc trò chuyện khách sáo của hai người, nói với Bạch Thanh: "Giải phóng chúng đi.”
Suy nghĩ của Bạch Thanh vừa động, năm bộ gông xiềng đồng loạt được mở ra. Âm Sai Vô Danh tiến lên hai bước, đối mặt với cô, vươn hai tay ra, hai bàn tay khép lại, ngón cái hướng lên trên, vị trí tay và trái tim đồng đều, sau đó khom người bái lạy, vị trí đầu chạm tới tay, cuối cùng lại thẳng người lên.
Lại vái chào.
Động tác lưu loát, cảm giác rất đặc biệt.
Trong toàn bộ quá trình, Âm Sai Vô Danh cũng không nói gì.
Bên cạnh, văn thư Hứa và Tiền Hằng đang nói lời khách sáo cũng dừng lại nhìn một màn này.
Bạch Thanh biết bọn họ chắc chắn lại cho rằng cô khống chế Âm Sai Vô Danh hành lễ với mình, họ vốn không biết m Sai Vô Danh có khác biệt rất lớn so với đám quỷ trong thế giới này, cúi đầu hành lễ hoàn toàn là hành vi tự phát của nó.
Bạch Thanh chỉ có thể mỉm cười, cô có thể giải thích quỷ bài của mình có chỗ đặc biệt với người xa lạ sao?
Không đời nào.
Nghĩ như vậy, cô đặc biệt thản nhiên, đối diện với hai người đang kinh ngạc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ cần cô không xấu hổ, người xấu hổ chính là người khác.
Vài giây sau, văn thư Hứa bại trận đầu tiên, chủ động dời ánh mắt.
Tiền Hằng cười gượng hai tiếng, cũng dời tầm mắt đi.
Âm Sai Vô Danh hành lễ xong, lập tức trở lại trong thẻ bài.
Kiểm sát viên dù lạnh nhạt cũng không nhịn được nhìn Bạch Thanh nhiều thêm hai cái, cuối cùng mới quay đầu nhìn về phía năm con Lộ Quỷ. Khi tầm mắt của anh dừng lại trên người Lộ Quỷ, trong mắt bỗng nhiên lóe sáng. Năm con mắt Lộ Quỷ vừa khôi phục thần thái, lập tức cứng đờ.
Thiếu niên tóc quăn đi tới bên cạnh Lộ Quỷ. Cuốn sách quỷ dày cộp trong tay mở ra, trang sách nhanh chóng lật qua, hút chúng nó vào trong đó.
quỷ vực hoàn toàn biến mất, Bạch Thanh nhìn thấy một vầng mặt trời treo trên đầu. Đỏ tươi, tràn trề sức sống.
Kiểm sát viên hỏi: "Cô đến bệnh viện hay viện nghiên cứu?"
Bạch Thanh sửng sốt, tiếp theo mới kịp phản ứng, không phải đối phương đang nói chuyện với cô.
Vị kiểm sát viên này đang thẩm vấn Phương Viện.
Phương Viện dùng sức lực cuối cùng nói: "Tôi đến bệnh viện.”
Nói xong, bà lập tức ngất đi.
...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro