Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 29
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Bạch Thanh vỗ nhẹ vai người đàn ông.
Người đàn ông vừa rồi căn bản không để ý đến cô, lúc này mới sửng sốt, hơi dời điện thoại đi một chút, hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Bạch Thanh lắc đầu.
Người đàn ông thiếu chút nữa đã bị chọc tức muốn chết, cũng không muốn xen vào việc của người khác.
“Cô xem, tôi còn có việc…”
Bạch Thanh nói: "Tôi sẽ nhập liệm.”
Người đàn ông sửng sốt: "Hả?”
Bốn mươi phút sau, người đàn ông tận mắt chứng kiến Bạch Thanh xử lý xong một vị khách.
Vị khách này không thiếu tay thiếu chân, nhưng rất có thể là bị hù chết. Vì vậy, biểu hiện trên khuôn mặt là cứng nhắc. Trực tiếp đưa đến hiện trường lễ truy điệu, người thân chắc chắn sẽ không hài lòng.
Vậy thì việc làm ăn sẽ hỏng bét.
Nếu không có chút bản lĩnh thật sự, muốn khôi phục một khuôn mặt vặn vẹo đến mức có chút giống quỷ trở lại vẻ mặt an tường, tuyệt đối sẽ không làm được. Dù sao chi phí phẫu thuật thẩm mỹ ngàn vạn, có thể xoá đi khuyết điểm của khách hàng, cũng có bên chuyển nó thành ưu thế, nhưng muốn làm cho người ta nhìn không ra một chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ nào, đó lại là sự tồn tại như lông phượng sừng lân.
Kỹ thuật vượt qua kiểm tra cũng chưa đủ, còn phải có con mắt thẩm mỹ ưu tú.
Nói tóm lại, người đàn ông... ông chủ nhà tang lễ này, người phụ trách công ty chăm sóc người chết, cũng chính là ông chủ Trương đã thay đổi rất nhiều cách nhìn về Bạch Thanh. Lúc đầu ông không tin năng lực của Bạch Thanh, Bạch Thanh còn quá trẻ. Khuôn mặt non nớt, bề ngoài là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nói biết nhập liệm? Thật sự không thể tin!
ông chủ Trương vẫn dẫn cô vào cửa.
Bởi vì ông cần nhập liệm gấp, cho nên chỉ có thể để ngựa chết làm ngựa sống.
Không nghĩ tới vận may tốt, thật sự có thể bắt được một người tài.
Ông chủ Trương quyết định kiểm tra cô một chút, chỉ vào một tài xế xe tang khiêng tới một vị khách quý, nói: "Vị khách này khi còn sống thích chưng diện, vết thương phải khâu cẩn thận một chút.”
Tuy nhà tang lễ này của ông nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, từ bệnh viện đến phần mộ, toàn bộ quá trình và mỗi một phân đoạn đều không thiếu sót, cũng không cần thuê ngoài, tất cả đã được liên kết.
Vị khách này là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khó ở chỗ phần đầu đã lìa.
Bạch Thanh không quan tâm suy nghĩ của ông chủ Trương, cho dù hai bên không bàn bạc giá cả, đối phương có thể có tâm lý chiếm hời thì cô cũng không ngại. Hoàn cảnh này làm cho cô rất thoải mái, bình tĩnh làm việc càng làm cho cô có một loại thoả mãn khi uống được một bình nước đá.
Phòng làm việc này lớn hơn, bố cục không gian hợp lý hơn so với nơi ban đầu của cô, ngay cả công cụ cũng đầy đủ hơn.
Ngoại trừ đôi khi cần dừng lại tìm công cụ cần thiết, những thứ khác đều rất tốt.
Không có gì thiếu sót.
Điều này làm cho Bạch Thanh có loại cảm giác thả lỏng trở lại hoàn cảnh quen thuộc...
Người đàn ông vừa rồi căn bản không để ý đến cô, lúc này mới sửng sốt, hơi dời điện thoại đi một chút, hỏi: "Chuyện gì vậy?”
Bạch Thanh lắc đầu.
Người đàn ông thiếu chút nữa đã bị chọc tức muốn chết, cũng không muốn xen vào việc của người khác.
“Cô xem, tôi còn có việc…”
Bạch Thanh nói: "Tôi sẽ nhập liệm.”
Người đàn ông sửng sốt: "Hả?”
Bốn mươi phút sau, người đàn ông tận mắt chứng kiến Bạch Thanh xử lý xong một vị khách.
Vị khách này không thiếu tay thiếu chân, nhưng rất có thể là bị hù chết. Vì vậy, biểu hiện trên khuôn mặt là cứng nhắc. Trực tiếp đưa đến hiện trường lễ truy điệu, người thân chắc chắn sẽ không hài lòng.
Vậy thì việc làm ăn sẽ hỏng bét.
Nếu không có chút bản lĩnh thật sự, muốn khôi phục một khuôn mặt vặn vẹo đến mức có chút giống quỷ trở lại vẻ mặt an tường, tuyệt đối sẽ không làm được. Dù sao chi phí phẫu thuật thẩm mỹ ngàn vạn, có thể xoá đi khuyết điểm của khách hàng, cũng có bên chuyển nó thành ưu thế, nhưng muốn làm cho người ta nhìn không ra một chút dấu vết phẫu thuật thẩm mỹ nào, đó lại là sự tồn tại như lông phượng sừng lân.
Kỹ thuật vượt qua kiểm tra cũng chưa đủ, còn phải có con mắt thẩm mỹ ưu tú.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nói tóm lại, người đàn ông... ông chủ nhà tang lễ này, người phụ trách công ty chăm sóc người chết, cũng chính là ông chủ Trương đã thay đổi rất nhiều cách nhìn về Bạch Thanh. Lúc đầu ông không tin năng lực của Bạch Thanh, Bạch Thanh còn quá trẻ. Khuôn mặt non nớt, bề ngoài là thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi, nói biết nhập liệm? Thật sự không thể tin!
ông chủ Trương vẫn dẫn cô vào cửa.
Bởi vì ông cần nhập liệm gấp, cho nên chỉ có thể để ngựa chết làm ngựa sống.
Không nghĩ tới vận may tốt, thật sự có thể bắt được một người tài.
Ông chủ Trương quyết định kiểm tra cô một chút, chỉ vào một tài xế xe tang khiêng tới một vị khách quý, nói: "Vị khách này khi còn sống thích chưng diện, vết thương phải khâu cẩn thận một chút.”
Tuy nhà tang lễ này của ông nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ, từ bệnh viện đến phần mộ, toàn bộ quá trình và mỗi một phân đoạn đều không thiếu sót, cũng không cần thuê ngoài, tất cả đã được liên kết.
Vị khách này là người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, khó ở chỗ phần đầu đã lìa.
Bạch Thanh không quan tâm suy nghĩ của ông chủ Trương, cho dù hai bên không bàn bạc giá cả, đối phương có thể có tâm lý chiếm hời thì cô cũng không ngại. Hoàn cảnh này làm cho cô rất thoải mái, bình tĩnh làm việc càng làm cho cô có một loại thoả mãn khi uống được một bình nước đá.
Phòng làm việc này lớn hơn, bố cục không gian hợp lý hơn so với nơi ban đầu của cô, ngay cả công cụ cũng đầy đủ hơn.
Ngoại trừ đôi khi cần dừng lại tìm công cụ cần thiết, những thứ khác đều rất tốt.
Không có gì thiếu sót.
Điều này làm cho Bạch Thanh có loại cảm giác thả lỏng trở lại hoàn cảnh quen thuộc...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro