Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 35
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Lời của bác sĩ điều trị chính gợi ý Bạch Thanh tìm kiếm hy vọng mới.
Bạch Thanh phác họa hình tượng của Mạnh Bà ở trong đầu — vẻ ngoài của thần cõi âm có liên quan tới lai lịch của bọn họ. Truyền thuyết có liên quan đến Mạnh Bà rất nhiều, một trong số đó là Mạnh Khương Nữ, cô ấy không tìm được thi thể của trượng phu ở dưới Trường Thành, vô cùng thống khổ, dùng thời gian nhiều năm để nấu ra canh thơm có thể quên đi ký ức, để quên đi tất cả mọi chuyện kiếp trước. Ông trời biết được thâm tình của cô mà động lòng cảm động, miễn cho cô chịu nỗi khổ luân hồi, ở địa phủ làm quan.
Một phiên bản khác là Mạnh Bà sinh vào thời cổ đại, từ nhỏ đã có tuệ căn, sống đến 81 tuổi mới chết. Sau khi chết thì đắc đạo, trở thành thần ở cõi âm.
Các loại thuyết pháp xôn xao, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, Mạnh Bà là thần quan U Minh lớn tuổi.
Bạch Thanh vừa nói: "Chủ của vòng Luân Hồi, quản lý ký ức trên thế gian. Tóc hoa râm, vẻ ngoài già nua, thân hình thấp bé, tấm lưng còng xuống. Mặc váy ngắn hoa văn, tay cầm gậy chống bằng xương khô, trên gậy treo đèn giấy màu trắng. Tên thật không thể tiết lộ, thế gian xưng tụng Mạnh Bà. Nhận sắc lệnh phong đô, trú bên cầu Nại Hà, hái hoa Địa Ngục, múc nước sông Vong Xuyên, nấu canh thơm. Quên hết kiếp trước, vứt bỏ yêu hận, phiền não tiêu tan. Hỗ trợ âm hồn tiến vào lục đạo luân hồi, đầu thai chuyển thế.”
“Gạt đi ký ức!”
"Đến kiếp sau"
“Canh thơm đã sôi!”
Thẻ cấp D trống rỗng vỡ nát, quỷ lực đen kịt tuôn ra, dần dần phác họa ra một hình tượng già nua.
Liếc mắt nhìn lại, chắc chắn sẽ bị bà lão này dọa đến kinh hồn bạt vía, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện bầu không khí âm trầm khủng bố kia của bà lão chỉ là địa ngục, trong con ngươi không còn linh động của bà tràn đầy từ bi.
Bên cạnh bà lão còn có một nồi canh đang sôi trào, bên trong nổi bong bóng "ùng ục ùng ục". Trong tay bà có một cái bát, trong bát đựng canh thơm.
Bà lão cười, dùng giọng nói khàn khàn già nua mời mọc: "Uống canh.”
Bạch Thanh: "... Cảm ơn, nhưng không cần.”
Bà lão cũng không ngại, cúi đầu dùng muỗng dài khuấy canh trong nồi.
Bạch Thanh rời khỏi biển ý thức, thẻ bài trống trong tay đã in hình bề ngoài của Mạnh Bà. Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy văn tự huyền ảo, hiện lên ở mặt sau của thẻ bài.
Quỷ danh: Mạnh Bà (gánh vác lưu lượng địa phủ, truyền thuyết nói dung nhan chân chính là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành).
Cấp: D
Năng lực:
1. Canh Mạnh Bà, Mạnh Bà nấu canh thơm, uống vào sẽ tạm thời quên đi tất cả (đối với nhân loại và quỷ đều có hiệu quả, thời gian quên cụ thể có liên quan đến tố chất cá nhân của người uống canh).
2. Chủ của vòng Luân Hồi (kỹ năng ẩn giấu).
Trên mặt Bạch Thanh lộ vẻ vui mừng, rời khỏi bệnh viện.
Bây giờ chỉ chờ Phương Viện tỉnh lại.
Bạch Thanh phác họa hình tượng của Mạnh Bà ở trong đầu — vẻ ngoài của thần cõi âm có liên quan tới lai lịch của bọn họ. Truyền thuyết có liên quan đến Mạnh Bà rất nhiều, một trong số đó là Mạnh Khương Nữ, cô ấy không tìm được thi thể của trượng phu ở dưới Trường Thành, vô cùng thống khổ, dùng thời gian nhiều năm để nấu ra canh thơm có thể quên đi ký ức, để quên đi tất cả mọi chuyện kiếp trước. Ông trời biết được thâm tình của cô mà động lòng cảm động, miễn cho cô chịu nỗi khổ luân hồi, ở địa phủ làm quan.
Một phiên bản khác là Mạnh Bà sinh vào thời cổ đại, từ nhỏ đã có tuệ căn, sống đến 81 tuổi mới chết. Sau khi chết thì đắc đạo, trở thành thần ở cõi âm.
Các loại thuyết pháp xôn xao, nhưng có một điểm có thể chắc chắn, Mạnh Bà là thần quan U Minh lớn tuổi.
Bạch Thanh vừa nói: "Chủ của vòng Luân Hồi, quản lý ký ức trên thế gian. Tóc hoa râm, vẻ ngoài già nua, thân hình thấp bé, tấm lưng còng xuống. Mặc váy ngắn hoa văn, tay cầm gậy chống bằng xương khô, trên gậy treo đèn giấy màu trắng. Tên thật không thể tiết lộ, thế gian xưng tụng Mạnh Bà. Nhận sắc lệnh phong đô, trú bên cầu Nại Hà, hái hoa Địa Ngục, múc nước sông Vong Xuyên, nấu canh thơm. Quên hết kiếp trước, vứt bỏ yêu hận, phiền não tiêu tan. Hỗ trợ âm hồn tiến vào lục đạo luân hồi, đầu thai chuyển thế.”
“Gạt đi ký ức!”
"Đến kiếp sau"
“Canh thơm đã sôi!”
Thẻ cấp D trống rỗng vỡ nát, quỷ lực đen kịt tuôn ra, dần dần phác họa ra một hình tượng già nua.
Liếc mắt nhìn lại, chắc chắn sẽ bị bà lão này dọa đến kinh hồn bạt vía, nhưng nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện bầu không khí âm trầm khủng bố kia của bà lão chỉ là địa ngục, trong con ngươi không còn linh động của bà tràn đầy từ bi.
Bên cạnh bà lão còn có một nồi canh đang sôi trào, bên trong nổi bong bóng "ùng ục ùng ục". Trong tay bà có một cái bát, trong bát đựng canh thơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bà lão cười, dùng giọng nói khàn khàn già nua mời mọc: "Uống canh.”
Bạch Thanh: "... Cảm ơn, nhưng không cần.”
Bà lão cũng không ngại, cúi đầu dùng muỗng dài khuấy canh trong nồi.
Bạch Thanh rời khỏi biển ý thức, thẻ bài trống trong tay đã in hình bề ngoài của Mạnh Bà. Chỉ có cô mới có thể nhìn thấy văn tự huyền ảo, hiện lên ở mặt sau của thẻ bài.
Quỷ danh: Mạnh Bà (gánh vác lưu lượng địa phủ, truyền thuyết nói dung nhan chân chính là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành).
Cấp: D
Năng lực:
1. Canh Mạnh Bà, Mạnh Bà nấu canh thơm, uống vào sẽ tạm thời quên đi tất cả (đối với nhân loại và quỷ đều có hiệu quả, thời gian quên cụ thể có liên quan đến tố chất cá nhân của người uống canh).
2. Chủ của vòng Luân Hồi (kỹ năng ẩn giấu).
Trên mặt Bạch Thanh lộ vẻ vui mừng, rời khỏi bệnh viện.
Bây giờ chỉ chờ Phương Viện tỉnh lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro