Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 38
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Ò í e...
Giai điệu chợt vang lên, kéo dài mà âm trầm, giống như vật vô hình thổi tới một ngụm khí lạnh ở sau cổ. Làm cho da đầu người ta tê dại, cả người lạnh lẽo.
Một người chỉ vào nhà kêu lên: "Mọi người mau nhìn kìa!”
Đèn lồng đỏ phát ra ánh sáng có hạn, chỉ có thể chiếu sáng xung quanh, không soi rõ dáng vẻ của “người” đang đứng bên trong nhà lớn. Nó di chuyển rồi! Đi ra ngoài, cơ thể gần như không rung động. Tốc độ cực nhanh, nói là "đi lại", không bằng nói là "bay tới". Trong nháy mắt lập tức xuyên qua đình viện, đi tới cửa.
Thân hình vừa cao vừa gầy ngăn chặn con đường mọi người rời đi, tiếp theo, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch Thanh nhìn kỹ, hai tay hắn ôm quyền, trước cổ duỗi ra, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Chờ một chút, không đúng...
Bạch Thanh tiến lên một bước, cẩn thận quan sát "người" này. Mặt hắn trắng như tuyết, giống như dùng giấy dán lên một lớp. Trên đầu đội mũ, đỏ đen đan xen, quần áo quấn chặt ở trên người, rõ ràng không phải do bất kỳ loại vải vóc nào trên thế gian chế tạo thành, mà là dùng mực vẽ nên.
Tất cả mọi người đứng tại chỗ, bị biến cố bất thình lình doạ cho sợ ngây người. Một người to gan tiến lên nói: "Đây là nơi nào? Mau thả tôi rời đi đi…”
Người nọ không nói lời nào, không nhúc nhích.
“Này! Anh nói gì vậy?”
Ông chủ Trương giả giọng nói: "Nếu hắn thật sự nói chuyện, vậy mới dọa người. Mọi người nhìn kỹ, đây là một người giấy.”
Mọi người kinh sợ, nhìn kỹ.
Chỉ thấy ánh đèn lồng đỏ chiếu trên mặt người nọ, không chỉ hai gò má đỏ bừng lộ ra, ngay cả thần thái cứng ngắc cũng bại lộ — quả thật là người giấy, không thể nghi ngờ.
Đôi mắt được vẽ lên ngược lại không giống là giả, thậm chí có vài phần linh động, nhưng càng thật càng lộ ra là quỷ.
Người giấy có tinh xảo hơn nữa thì cũng không phải là người sống.
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, vì sao lại không phát hiện ra hắn là người giấy.
Rõ ràng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra...
Người giấy đón ánh mắt mọi người, chợt động đậy. Hắn xoay người, nói: "Lão gia trong phủ cưới phu nhân, mời chư vị khách quý ra ngoài nghênh đón kiệu hoa cùng tiểu nhân.”
Mọi người phát ra tiếng la hét, rầm rầm tán loạn.
Ông chủ Trương trốn nhanh nhất, nói thầm: "Người giấy không có mắt, người giấy không có mắt..."
Bạch Thanh nghe thấy, nghĩ thầm: Xem ra văn hóa của thế giới này có thiếu sót, nhưng phong tục tập quán dân tộc vẫn được giữ lại tương đối khá. Người giấy không vẽ mắt là quy tắc ngầm, nếu có mắt sẽ có hồn.
Đây không phải là người sống sao.
Người giấy làm như không thấy đối với phản ứng của nhân loại, đôi mắt đen linh động chỉ yên lặng nhìn mọi người, không có phản ứng gì với những tiếng la hét bén nhọn. Điểm này không giống với Lộ Quỷ, ở trong quỷ vực của Lộ Quỷ, nếu tình huống như thế này thì có vài người đã chết.
Dù sao quy tắc giết người của quỷ không giống nhau.
Giai điệu chợt vang lên, kéo dài mà âm trầm, giống như vật vô hình thổi tới một ngụm khí lạnh ở sau cổ. Làm cho da đầu người ta tê dại, cả người lạnh lẽo.
Một người chỉ vào nhà kêu lên: "Mọi người mau nhìn kìa!”
Đèn lồng đỏ phát ra ánh sáng có hạn, chỉ có thể chiếu sáng xung quanh, không soi rõ dáng vẻ của “người” đang đứng bên trong nhà lớn. Nó di chuyển rồi! Đi ra ngoài, cơ thể gần như không rung động. Tốc độ cực nhanh, nói là "đi lại", không bằng nói là "bay tới". Trong nháy mắt lập tức xuyên qua đình viện, đi tới cửa.
Thân hình vừa cao vừa gầy ngăn chặn con đường mọi người rời đi, tiếp theo, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Bạch Thanh nhìn kỹ, hai tay hắn ôm quyền, trước cổ duỗi ra, tựa như đang chờ đợi cái gì.
Chờ một chút, không đúng...
Bạch Thanh tiến lên một bước, cẩn thận quan sát "người" này. Mặt hắn trắng như tuyết, giống như dùng giấy dán lên một lớp. Trên đầu đội mũ, đỏ đen đan xen, quần áo quấn chặt ở trên người, rõ ràng không phải do bất kỳ loại vải vóc nào trên thế gian chế tạo thành, mà là dùng mực vẽ nên.
Tất cả mọi người đứng tại chỗ, bị biến cố bất thình lình doạ cho sợ ngây người. Một người to gan tiến lên nói: "Đây là nơi nào? Mau thả tôi rời đi đi…”
Người nọ không nói lời nào, không nhúc nhích.
“Này! Anh nói gì vậy?”
Ông chủ Trương giả giọng nói: "Nếu hắn thật sự nói chuyện, vậy mới dọa người. Mọi người nhìn kỹ, đây là một người giấy.”
Mọi người kinh sợ, nhìn kỹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chỉ thấy ánh đèn lồng đỏ chiếu trên mặt người nọ, không chỉ hai gò má đỏ bừng lộ ra, ngay cả thần thái cứng ngắc cũng bại lộ — quả thật là người giấy, không thể nghi ngờ.
Đôi mắt được vẽ lên ngược lại không giống là giả, thậm chí có vài phần linh động, nhưng càng thật càng lộ ra là quỷ.
Người giấy có tinh xảo hơn nữa thì cũng không phải là người sống.
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, vì sao lại không phát hiện ra hắn là người giấy.
Rõ ràng liếc mắt một cái là có thể nhìn ra...
Người giấy đón ánh mắt mọi người, chợt động đậy. Hắn xoay người, nói: "Lão gia trong phủ cưới phu nhân, mời chư vị khách quý ra ngoài nghênh đón kiệu hoa cùng tiểu nhân.”
Mọi người phát ra tiếng la hét, rầm rầm tán loạn.
Ông chủ Trương trốn nhanh nhất, nói thầm: "Người giấy không có mắt, người giấy không có mắt..."
Bạch Thanh nghe thấy, nghĩ thầm: Xem ra văn hóa của thế giới này có thiếu sót, nhưng phong tục tập quán dân tộc vẫn được giữ lại tương đối khá. Người giấy không vẽ mắt là quy tắc ngầm, nếu có mắt sẽ có hồn.
Đây không phải là người sống sao.
Người giấy làm như không thấy đối với phản ứng của nhân loại, đôi mắt đen linh động chỉ yên lặng nhìn mọi người, không có phản ứng gì với những tiếng la hét bén nhọn. Điểm này không giống với Lộ Quỷ, ở trong quỷ vực của Lộ Quỷ, nếu tình huống như thế này thì có vài người đã chết.
Dù sao quy tắc giết người của quỷ không giống nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro