Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 41
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Hiện tại xem ra, những kiệu hoa và đám người giấy này chuyển động... đại khái là đang đi theo một kịch bản nào đó?
Mấy người rõ ràng có quen biết nhau đứng ở bên cạnh nghe xong mấy lời của cô gái, nhỏ giọng thương lượng. Chỉ trong chốc lát, ý kiến lập tức thống nhất. Bọn họ nhẹ nhàng bước chân, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên kiệu hoa, người giấy cũng không có chú ý tới bọn họ, họ chạy về phía ngược lại với hướng mà kiệu hoa xuất hiện.
Chỉ cần có thể tìm được ranh giới quỷ vực, người bình thường cũng có thể thoát khỏi quỷ vực.
Đây cũng là một nỗ lực hiệu quả.
Bạch Thanh làm bộ như không nhìn thấy, hỏi: "Mọi người có xem xét tình huống bên trong kiệu hoa không?"
“Không có... xin lỗi," Người phụ nữ xinh đẹp nói: "Lúc ấy tôi rất sợ hãi, không dám lộn xộn.”
Bây giờ lại cảm thấy lúc ấy là một thời cơ rất tốt, nhưng đã bỏ qua. Hiện tại cô ta cũng có chút hối hận.
“Chị, không cần phải nói xin lỗi," Cố Tùng Văn bỗng nhiên lên tiếng, nói với người phụ nữ xinh đẹp: "Tình huống lúc đó, cách làm của chị mới là chính xác.”
Nói xong, cậu ta không đồng ý liếc Bạch Thanh một cái: "Cậu không hiểu thì đừng nói bậy.”
Bạch Thanh: "...”
Con hàng này định chuyển hướng mục tiêu theo đuổi à?
Kết quả trong đầu nhảy ra một ký ức phủ định suy đoán của cô. Hành vi kỳ lạ của con hàng này vậy mà lại là hành động bình thường, cậu ta luôn tích cực hỏi han ân cần đồng thời vẫn như có như không đả kích lòng tự tin của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng cảm thấy cậu ta rất phiền, nhưng dù sao cũng là xã hội pháp trị, bình thường cũng áp dụng thái độ coi thường cậu ta, không để ý tới con hàng này là xong rồi.
Giọng Cố Tùng Văn nghiêm khắc: "Thanh Thanh, mau xin lỗi người ta.”
Bạch Thanh chỉ vào kiệu hoa có màu sắc quá mức tươi sáng, cho nên có chút sâu kín nói: "Thấy cỗ kiệu hoa này không?"
Cố Tùng Văn: "Cậu đừng nói sang chuyện khác…”
Bạch Thanh khẽ mỉm cười: "Còn sủa bậy với tôi nữa, tôi sẽ nhét cậu vào.”
Cố Tùng Văn: "...”
Chẳng lẽ là không có kích phát ra quỷ năng, đả kích quá lớn, làm cho thần kinh cô thất thường?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy Bạch Thanh đang nói đùa.
Bạch Thanh thật sự sẽ làm như vậy... Cậu ta phán đoán như vậy theo bản năng.
Bạch Thanh hiện tại và trước kia hình như không giống nhau... Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Cố Tùng Văn, nhưng cậu ta cũng không để ý, đảo mắt đã ném nỗi sợ hãi vừa rồi lên chín tầng mây. Dù sao, cậu ta quen biết Bạch Thanh quá lâu. Vì vậy, ấn tượng vốn khó thay đổi.
Cho dù là hành vi quá đáng một chút, Bạch Thanh cũng sẽ không phản kháng.
Một đứa trẻ mồ côi ở trường luôn sợ gặp rắc rối.
Không hề nghi ngờ, Bạch Thanh là một đối tượng rất dễ bắt nạt.
Gia cảnh Cố Tùng Văn hơn người, bối cảnh ở trường trung học tuyệt đối có thể xem như phức tạp. Cậu ta vốn cũng không có đặt một bạn nữ cùng lớp có thân thế bình thường như Bạch Thanh vào trong mắt, nhưng trong một cơ hội ngẫu nhiên, người trong nhà biết được chuyện cha mẹ Bạch Thanh đều là Trấn Quỷ Giả. Tuy rằng cha mẹ cô đều đã hy sinh, nhưng đã từng vô cùng mạnh mẽ.
Mấy người rõ ràng có quen biết nhau đứng ở bên cạnh nghe xong mấy lời của cô gái, nhỏ giọng thương lượng. Chỉ trong chốc lát, ý kiến lập tức thống nhất. Bọn họ nhẹ nhàng bước chân, thừa dịp lực chú ý của mọi người đều ở trên kiệu hoa, người giấy cũng không có chú ý tới bọn họ, họ chạy về phía ngược lại với hướng mà kiệu hoa xuất hiện.
Chỉ cần có thể tìm được ranh giới quỷ vực, người bình thường cũng có thể thoát khỏi quỷ vực.
Đây cũng là một nỗ lực hiệu quả.
Bạch Thanh làm bộ như không nhìn thấy, hỏi: "Mọi người có xem xét tình huống bên trong kiệu hoa không?"
“Không có... xin lỗi," Người phụ nữ xinh đẹp nói: "Lúc ấy tôi rất sợ hãi, không dám lộn xộn.”
Bây giờ lại cảm thấy lúc ấy là một thời cơ rất tốt, nhưng đã bỏ qua. Hiện tại cô ta cũng có chút hối hận.
“Chị, không cần phải nói xin lỗi," Cố Tùng Văn bỗng nhiên lên tiếng, nói với người phụ nữ xinh đẹp: "Tình huống lúc đó, cách làm của chị mới là chính xác.”
Nói xong, cậu ta không đồng ý liếc Bạch Thanh một cái: "Cậu không hiểu thì đừng nói bậy.”
Bạch Thanh: "...”
Con hàng này định chuyển hướng mục tiêu theo đuổi à?
Kết quả trong đầu nhảy ra một ký ức phủ định suy đoán của cô. Hành vi kỳ lạ của con hàng này vậy mà lại là hành động bình thường, cậu ta luôn tích cực hỏi han ân cần đồng thời vẫn như có như không đả kích lòng tự tin của nguyên chủ.
Nguyên chủ cũng cảm thấy cậu ta rất phiền, nhưng dù sao cũng là xã hội pháp trị, bình thường cũng áp dụng thái độ coi thường cậu ta, không để ý tới con hàng này là xong rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giọng Cố Tùng Văn nghiêm khắc: "Thanh Thanh, mau xin lỗi người ta.”
Bạch Thanh chỉ vào kiệu hoa có màu sắc quá mức tươi sáng, cho nên có chút sâu kín nói: "Thấy cỗ kiệu hoa này không?"
Cố Tùng Văn: "Cậu đừng nói sang chuyện khác…”
Bạch Thanh khẽ mỉm cười: "Còn sủa bậy với tôi nữa, tôi sẽ nhét cậu vào.”
Cố Tùng Văn: "...”
Chẳng lẽ là không có kích phát ra quỷ năng, đả kích quá lớn, làm cho thần kinh cô thất thường?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cậu ta cũng không cảm thấy Bạch Thanh đang nói đùa.
Bạch Thanh thật sự sẽ làm như vậy... Cậu ta phán đoán như vậy theo bản năng.
Bạch Thanh hiện tại và trước kia hình như không giống nhau... Suy nghĩ như vậy chợt lóe lên trong đầu Cố Tùng Văn, nhưng cậu ta cũng không để ý, đảo mắt đã ném nỗi sợ hãi vừa rồi lên chín tầng mây. Dù sao, cậu ta quen biết Bạch Thanh quá lâu. Vì vậy, ấn tượng vốn khó thay đổi.
Cho dù là hành vi quá đáng một chút, Bạch Thanh cũng sẽ không phản kháng.
Một đứa trẻ mồ côi ở trường luôn sợ gặp rắc rối.
Không hề nghi ngờ, Bạch Thanh là một đối tượng rất dễ bắt nạt.
Gia cảnh Cố Tùng Văn hơn người, bối cảnh ở trường trung học tuyệt đối có thể xem như phức tạp. Cậu ta vốn cũng không có đặt một bạn nữ cùng lớp có thân thế bình thường như Bạch Thanh vào trong mắt, nhưng trong một cơ hội ngẫu nhiên, người trong nhà biết được chuyện cha mẹ Bạch Thanh đều là Trấn Quỷ Giả. Tuy rằng cha mẹ cô đều đã hy sinh, nhưng đã từng vô cùng mạnh mẽ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro