Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 46
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Người giấy nhất thời không tìm được lý do ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Thanh đi về phía cô dâu rời đi.
Cố Tùng Văn sử dụng tất cả vốn liếng đều không thể đứng lên. Nhất thời phẫn nộ, miệng văng tục.
Bạch Thanh nghe thấy, quay đầu lại nói: "Chúc cậu xui xẻo. Lời chúc này không trái lương tâm." Cô cố ý dọa người, "Về phần cậu mắng chửi người... di ngôn mà thôi, tôi sẽ không so đo.”
Cố Tùng Văn: "...”
Sau khi Bạch Thanh đi, năm người bao gồm ông chủ Trương và Sa Tư Tư không để ý các loại uy hiếp đe dọa, tìm đủ mọi lý do không ngồi xuống. Không biết là người giấy còn có chuyện khác phải bận, không thể dây dưa với bọn họ trong góc, hay là căn bản là không có cách nào với bọn họ. Cố gắng vài lần lập tức không để ý đến bọn họ nữa, đi tới yến tiệc nói: "Lập tức khai tiệc, các vị đừng nóng vội.”
Lời còn chưa dứt, một hàng người đi ra từ trong cửa nhỏ, bọn họ ăn mặc như nha hoàn và sai vặt, thân phận ước chừng là hạ nhân trong phủ. Trong tay mỗi người đều bưng một cái khay cực lớn, bên trong đặt bảy tám món ăn. Dùng đĩa sứ trắng đựng, có gà vịt cá, còn có thịt bò, toàn bộ đều đã lạnh. Mặt ngoài thức ăn nổi lên một tầng dầu, cũng không biết là chuẩn bị thức ăn quá lâu hay là thịt vốn không tươi, cho dù là thịt bò thì màu sắc cũng trắng bệch, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn.
Chỉ có một món trông có vẻ còn tốt là thịt Đông Pha dùng dây thừng buộc lại, tương đỏ dầu đậm. Từng thớ thịt được xử lý hoàn hảo, màu sắc như mã não.
Ông Vương hít hít mũi, "Thơm quá…”
Ông ta chảy nước miếng.
Người đầu tiên cầm đũa lên, gắp lên một miếng thịt Đông Pha.
Hơi say tỏa ra mùi rượu, cả khối thịt bọc vào trong đó. Nước sốt dính đầy miệng, ông ta lại không thèm để ý. Nhai nuốt vài cái, vậy mà ngay cả dây thừng bó thịt cũng nuốt vào trong bụng.
Ông Vương cũng không phát hiện, một miếng thịt vào bụng, cái bụng bia tròn xoe của ông ta thu nhỏ lại một vòng.
Cố Tùng Văn cũng cảm thấy thịt Đông Pha rất thơm, bụng kêu lên như đánh trống, nhưng cậu ta không uống say như ông Vương, không chừng còn cho rằng mình đang nằm mơ, cái gì cũng không sợ. Trong lòng cậu ta biết rằng đồ ăn của quỷ ước chừng không thể lộn xộn được.
Nhưng cậu ta không động đũa không được.
Đám người ngồi cùng bàn cầm đũa lên, đồng loạt nhìn về phía cậu ta.
Khuôn mặt trắng bệch kia dưới ánh đèn lồng đỏ chiếu rọi giống như lệ quỷ, trong ánh mắt vẽ bằng mực lóe ra ánh sáng tham lam.
Cố Tùng Văn hiểu ý đe dọa thầm lặng của họ - nếu cậu ta không động đũa, bọn họ sẽ động chúng.
Bên kia, Bạch Thanh một đường theo đuôi tân nương đi tới phòng tân hôn.
Tổng cộng có năm căn phòng tân hôn.
Năm vị tân nương, sắp xếp năm căn phòng tân hôn cũng không kỳ quái một chút nào.
Vấn đề duy nhất là — năm căn phòng tân hôn này liền nhau.
Cố Tùng Văn sử dụng tất cả vốn liếng đều không thể đứng lên. Nhất thời phẫn nộ, miệng văng tục.
Bạch Thanh nghe thấy, quay đầu lại nói: "Chúc cậu xui xẻo. Lời chúc này không trái lương tâm." Cô cố ý dọa người, "Về phần cậu mắng chửi người... di ngôn mà thôi, tôi sẽ không so đo.”
Cố Tùng Văn: "...”
Sau khi Bạch Thanh đi, năm người bao gồm ông chủ Trương và Sa Tư Tư không để ý các loại uy hiếp đe dọa, tìm đủ mọi lý do không ngồi xuống. Không biết là người giấy còn có chuyện khác phải bận, không thể dây dưa với bọn họ trong góc, hay là căn bản là không có cách nào với bọn họ. Cố gắng vài lần lập tức không để ý đến bọn họ nữa, đi tới yến tiệc nói: "Lập tức khai tiệc, các vị đừng nóng vội.”
Lời còn chưa dứt, một hàng người đi ra từ trong cửa nhỏ, bọn họ ăn mặc như nha hoàn và sai vặt, thân phận ước chừng là hạ nhân trong phủ. Trong tay mỗi người đều bưng một cái khay cực lớn, bên trong đặt bảy tám món ăn. Dùng đĩa sứ trắng đựng, có gà vịt cá, còn có thịt bò, toàn bộ đều đã lạnh. Mặt ngoài thức ăn nổi lên một tầng dầu, cũng không biết là chuẩn bị thức ăn quá lâu hay là thịt vốn không tươi, cho dù là thịt bò thì màu sắc cũng trắng bệch, làm cho người ta vừa nhìn đã cảm thấy buồn nôn, không muốn ăn.
Chỉ có một món trông có vẻ còn tốt là thịt Đông Pha dùng dây thừng buộc lại, tương đỏ dầu đậm. Từng thớ thịt được xử lý hoàn hảo, màu sắc như mã não.
Ông Vương hít hít mũi, "Thơm quá…”
Ông ta chảy nước miếng.
Người đầu tiên cầm đũa lên, gắp lên một miếng thịt Đông Pha.
Hơi say tỏa ra mùi rượu, cả khối thịt bọc vào trong đó. Nước sốt dính đầy miệng, ông ta lại không thèm để ý. Nhai nuốt vài cái, vậy mà ngay cả dây thừng bó thịt cũng nuốt vào trong bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông Vương cũng không phát hiện, một miếng thịt vào bụng, cái bụng bia tròn xoe của ông ta thu nhỏ lại một vòng.
Cố Tùng Văn cũng cảm thấy thịt Đông Pha rất thơm, bụng kêu lên như đánh trống, nhưng cậu ta không uống say như ông Vương, không chừng còn cho rằng mình đang nằm mơ, cái gì cũng không sợ. Trong lòng cậu ta biết rằng đồ ăn của quỷ ước chừng không thể lộn xộn được.
Nhưng cậu ta không động đũa không được.
Đám người ngồi cùng bàn cầm đũa lên, đồng loạt nhìn về phía cậu ta.
Khuôn mặt trắng bệch kia dưới ánh đèn lồng đỏ chiếu rọi giống như lệ quỷ, trong ánh mắt vẽ bằng mực lóe ra ánh sáng tham lam.
Cố Tùng Văn hiểu ý đe dọa thầm lặng của họ - nếu cậu ta không động đũa, bọn họ sẽ động chúng.
Bên kia, Bạch Thanh một đường theo đuôi tân nương đi tới phòng tân hôn.
Tổng cộng có năm căn phòng tân hôn.
Năm vị tân nương, sắp xếp năm căn phòng tân hôn cũng không kỳ quái một chút nào.
Vấn đề duy nhất là — năm căn phòng tân hôn này liền nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro