Xuyên Vào Thế Giới Quỷ Dị Xây Dựng Địa Phủ
Chương 53
Điều Văn Hoa Bình
2024-08-26 21:01:54
Sa Tư Tư rất nhanh đã tỉnh lại, vệ sĩ di chuyển những người còn lại đi chỗ khác, miễn cho đụng nhầm lụa đỏ, chết một cách lãng nhách.
Bạch Thanh lạnh lùng nhìn, nghĩ thầm: Tâm địa của vị đại tiểu thư này vẫn còn rất tốt.
Không lâu sau, ông chủ Trương tỉnh lại.
Tỉnh lại tiếp theo chính là mấy người muốn tìm đến ranh giới yếu ớt của quỷ vực để đào tẩu.
Bọn họ hiển nhiên không thành công, hơn nữa còn chịu thiệt.
Ông chủ Trương và bọn họ trò chuyện một chút đã hỏi thăm được hết mọi chuyện. Đối phương cũng không ngốc, bọn họ không tham gia quá trình cưới hỏi, cũng cần biết chuyện xảy ra trong nhà, hai bên thật ra là đang trao đổi tình báo.
Nhóm này tổng cộng có chín người tất cả, đều là người thân có chung huyết thống, đi tới nhà tang lễ chung một ngày, tự nhiên là bởi vì trong nhà vừa có người mất.
Ông chủ Trương tự mình nhận danh sách — người chết của nhà này là một thanh niên hai mươi hai tuổi. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng là thảm! Hết lần này tới lần khác lại gặp phải chuyện thảm hại hơn. Chỉ trách vận mệnh trêu đùa, số phận không tốt.
Trong lòng Bạch Thanh biết rõ, những nhà xử lý hậu sự ở nhà tang lễ Như Ý, gia cảnh bình thường cũng sẽ không quá tốt. Lúc trước cô chọn thuê phòng gần nhà tang lễ Như Ý, là do coi trọng nơi này hẻo lánh.
Thành Trung Tâm là thành phố lớn nhất cả nước Hoa Hạ, thủ đô của Hoa Hạ. Cho dù là ngoại thành thì thật ra cũng chật ních người, chẳng qua chật ních chính là người nghèo.
Như Sa Tư Tư có quyền có thế, hiểu biết rất nhiều về quỷ, ngay cả vệ sĩ của cô ta cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, mới có thể đối mặt với quỷ, duy trì bình tĩnh. Về phần làm thế nào mới có thể khiến cho vệ sĩ trung thành bảo vệ chủ nhân, đó chính là năng lực lợi hại hơn.
Cố Tùng Văn, Trương Vĩ và những gia đình có chút quyền thế nuôi con cái lớn khôn, đối với thế giới quỷ cũng có hiểu biết nhất định. Tuy rằng khi gặp phải quỷ có thể không có cách nào dựa vào hiểu biết về "thường thức" bảo vệ tính mạng, nhưng biết thì suy cho cùng cũng tốt hơn không biết.
Nhiều người bình thường trên thế giới này biết quá ít.
Chỉ giới hạn trong "Trên đời có quỷ", hết rồi.
Chính phủ vì an ninh quốc gia mà suy nghĩ, cũng không tiết lộ quá nhiều nội dung liên quan đến quỷ với dân chúng bình thường. Hiểu biết càng nhiều, sẽ chỉ càng tuyệt vọng. Dân chúng chỉ cần biết, chính phủ sẽ bảo vệ bọn họ là đủ rồi.
Nhà này có người biết chạy trốn tới biên giới quỷ vực, nơi đó phong tỏa yếu ớt, nhân loại có thể chạy trốn, đã là biết được rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Bạch Thanh lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Quỷ vực giáng lâm với tần suất cực cao, bên trong quả thật rất nguy hiểm, nhưng chung quy sẽ có nhân loại — gia đình bình thường trốn thoát. Bản chất của nhân loại là tò mò, gặp phải chuyện thì dù có hoảng cũng không chậm trễ việc đăng bài lên vòng bạn bè, tất cả về quỷ vực sao có thể bị che giấu hoàn toàn được.
Bạch Thanh lạnh lùng nhìn, nghĩ thầm: Tâm địa của vị đại tiểu thư này vẫn còn rất tốt.
Không lâu sau, ông chủ Trương tỉnh lại.
Tỉnh lại tiếp theo chính là mấy người muốn tìm đến ranh giới yếu ớt của quỷ vực để đào tẩu.
Bọn họ hiển nhiên không thành công, hơn nữa còn chịu thiệt.
Ông chủ Trương và bọn họ trò chuyện một chút đã hỏi thăm được hết mọi chuyện. Đối phương cũng không ngốc, bọn họ không tham gia quá trình cưới hỏi, cũng cần biết chuyện xảy ra trong nhà, hai bên thật ra là đang trao đổi tình báo.
Nhóm này tổng cộng có chín người tất cả, đều là người thân có chung huyết thống, đi tới nhà tang lễ chung một ngày, tự nhiên là bởi vì trong nhà vừa có người mất.
Ông chủ Trương tự mình nhận danh sách — người chết của nhà này là một thanh niên hai mươi hai tuổi. Người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, đúng là thảm! Hết lần này tới lần khác lại gặp phải chuyện thảm hại hơn. Chỉ trách vận mệnh trêu đùa, số phận không tốt.
Trong lòng Bạch Thanh biết rõ, những nhà xử lý hậu sự ở nhà tang lễ Như Ý, gia cảnh bình thường cũng sẽ không quá tốt. Lúc trước cô chọn thuê phòng gần nhà tang lễ Như Ý, là do coi trọng nơi này hẻo lánh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thành Trung Tâm là thành phố lớn nhất cả nước Hoa Hạ, thủ đô của Hoa Hạ. Cho dù là ngoại thành thì thật ra cũng chật ních người, chẳng qua chật ních chính là người nghèo.
Như Sa Tư Tư có quyền có thế, hiểu biết rất nhiều về quỷ, ngay cả vệ sĩ của cô ta cũng đã trải qua huấn luyện đặc biệt, mới có thể đối mặt với quỷ, duy trì bình tĩnh. Về phần làm thế nào mới có thể khiến cho vệ sĩ trung thành bảo vệ chủ nhân, đó chính là năng lực lợi hại hơn.
Cố Tùng Văn, Trương Vĩ và những gia đình có chút quyền thế nuôi con cái lớn khôn, đối với thế giới quỷ cũng có hiểu biết nhất định. Tuy rằng khi gặp phải quỷ có thể không có cách nào dựa vào hiểu biết về "thường thức" bảo vệ tính mạng, nhưng biết thì suy cho cùng cũng tốt hơn không biết.
Nhiều người bình thường trên thế giới này biết quá ít.
Chỉ giới hạn trong "Trên đời có quỷ", hết rồi.
Chính phủ vì an ninh quốc gia mà suy nghĩ, cũng không tiết lộ quá nhiều nội dung liên quan đến quỷ với dân chúng bình thường. Hiểu biết càng nhiều, sẽ chỉ càng tuyệt vọng. Dân chúng chỉ cần biết, chính phủ sẽ bảo vệ bọn họ là đủ rồi.
Nhà này có người biết chạy trốn tới biên giới quỷ vực, nơi đó phong tỏa yếu ớt, nhân loại có thể chạy trốn, đã là biết được rất nhiều.
Nghĩ tới đây, Bạch Thanh lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Quỷ vực giáng lâm với tần suất cực cao, bên trong quả thật rất nguy hiểm, nhưng chung quy sẽ có nhân loại — gia đình bình thường trốn thoát. Bản chất của nhân loại là tò mò, gặp phải chuyện thì dù có hoảng cũng không chậm trễ việc đăng bài lên vòng bạn bè, tất cả về quỷ vực sao có thể bị che giấu hoàn toàn được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro