Cậu đang ở đâu
Thanh Nguyệt Kiểu Kiểu
2024-06-25 11:27:20
—— Có biết nếu không làm được sẽ có kết cục thế nào không?
Tống Từ thật sự biết đó được chưa!
Đoạn văn miêu tả nguyên chủ kéo lê thân thể bại liệt trên mặt đất vẫn còn ngay trước mắt, lúc đó cậu cảm thấy công đã biến chất, cuối cùng cũng nhận ra bộ mặt thật của tra thụ, trừng phạt thụ, cậu còn âm thầm kích động một phen, mặc dù sau đó cậu cảm thấy hình như công xuống tay có hơi ác… Nhưng cảm giác sảng khoái trong nháy mắt kia là thật, không phải giả vờ.
Mà hiện tại nghĩ tới cốt truyện này, Kỷ Hoài – người đã tự tay thủ tiêu nguyên chủ – đang ở ngay trước mặt, lại còn lạnh mặt cười với mình, sự run rẩy của Tống Từ đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cậu nắm chặt tay vịn trên cửa xe, cố gắng đè cảm giác sợ hãi đến sởn tóc gáy xuống, dùng khát vọng sống sót cả đời, ổn định giọng nói: “Em, em chưa nghĩ tới vấn đề này, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra, vậy thì nghĩ tới hậu quả của nó để làm gì…”
Hơn nữa, dù sao sớm muộn gì cậu cũng chạy, ai quan tâm làm được hay không! Lời hay ý đẹp ai mà chẳng nói được chứ? Cờ cũng cắm rồi [1], điểm cũng ghi rồi, mấy cái khác không quan trọng nữa!
[1] Cắm/dựng cờ: đặt ra mục tiêu, thử thách cho bản thân.
Khí thế trong lòng Tống Từ cao hai mét tám, nhưng toả ra bên ngoài chắc chỉ có tám xen-ti.
Kỷ Hoài nhìn cậu chằm chằm như đang suy tư gì đó, anh tiếp tục nhích lại gần như muốn kiểm tra: “Hình như cậu rất sợ tôi?”
Mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt phả thẳng vào mặt, như đại dương mênh mông bao trùm lấy cậu, Tống Từ cảm thấy mình sắp chết đuối đến nơi rồi, gắt gao nắm chặt cửa xe, sợ đến mức không đủ can đảm để nhìn thẳng vào anh nhưng vẫn vịt chết cứng mỏ [2] nói: “Không, không có, mắc, mắc gì tôi phải sợ anh, anh biết ăn thịt người hay gì?”
[2] Vịt chết cứng mỏ: Mỏ vịt vốn dĩ rất cứng, cho dù chết thì vẫn cứ cứng như vậy. Mọi người dùng để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai.
Kỷ Hoài cười nhạt: “Cậu muốn biết thật không?”
Tống Từ: “…”
D*m*!
D*m*!!
Cái người này đúng là một mối đe doạ mà a a a a a!
Tôi muốn nhảy ra! Má nó, tôi muốn nhảy ra khỏi xe! Anh mà nói thêm một câu nữa thì có chết tôi cũng sẽ nhảy xuống xe liền, tôi không lấy anh nữa đâu!!!
Sao lại có loại đàn ông đáng sợ như này trên đời chứ!!!
Dường như biết sự kiên nhẫn của Tống Từ đã đến giới hạn, trong suốt quãng đường còn lại, Kỷ Hoài không nói năng gì.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, Tống Từ luôn muốn tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng lúc này có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu nên cậu trốn không nổi.
Điều khiến Tống Từ cảm thấy hơi kỳ lạ là hình tượng nhân vật của Kỷ Hoài, trong lúc đọc lời tuyên thệ, trao nhẫn và hôn nhau, Kỷ Hoài đã hoàn thành một cách cực kỳ chiếu lệ, ngay cả khi hôn, đôi mắt cũng lóe lên sự chán ghét, cuối cùng Tống Từ phải chủ động nhón chân lên hôn anh.
Tất nhiên, trong nửa phút đối diện với cái nhìn chằm chằm đầy chết chóc của Kỷ Hoài, lúc rướn người lên hôn, Tống Từ có cảm giác như mình đang xúc phạm anh ấy vậy.
Trong nguyên tác, đối với cảnh kết hôn này, tác giả đã tạo nên một khung cảnh được trang hoàng rực rỡ, tập trung miêu tả việc nguyên chủ là người thích thể hiện như thế nào. Nào là hoa hồng nào phải được chuyển từ Pháp về, hoa phải màu đỏ tươi, khăn trải bàn phải trắng tinh, không dính một hạt bụi, tiệc cưới phải theo phong cách hoàng gia châu Âu. Trong suốt buổi lễ, Kỷ Hoài không được to tiếng với nguyên chủ, lúc nào cũng phải nhìn nguyên chủ thật trìu mến, để cả thế giới biết anh yêu nguyên chủ.
Lúc đọc đoạn này, Tống Từ suýt làm rơi điện thoại chắc phải mười lần, gớm đến mức cậu muốn ói bữa khuya ra luôn.
Nhưng Kỷ Hoài đồng ý và chuẩn bị rất kỹ càng, đêm trước ngày cưới, Kỷ Hoài như trai trẻ mới nếm mùi tình yêu, vừa hồi hộp vừa phấn khích đến nỗi gần như cả đêm không ngủ được.
So với Kỷ Hoài hiện tại… Má, có chắc là cùng một người không vậy?
Có mỗi mình Tống Từ cảm thấy Kỷ Hoài bây giờ đã bị tráo với Kỷ Hoài đã biến chất thôi đúng không?
Tống Từ chỉ ngẫm nghĩ ý tưởng này một lúc rồi bỏ nó ra khỏi đầu, thoáng chốc cậu đã mệt mỏi đến mức không nói được lời nào.
Tiệc cưới có hơn ba mươi bàn, cậu phải đi theo Kỷ Hoài nâng ly đáp lễ từng bàn một, còn phải cười liên tục nữa.
Lúc đầu Tống Từ còn miễn cưỡng ứng phó được, càng về sau cậu càng thấy choáng.
Tửu lượng cậu không cao, mà hình tượng Kỷ Hoài dịu dàng ân cần còn không có ý định giúp cậu, vô cùng lạnh nhạt mặc kệ cậu tự sinh tự diệt, dù người khác có cố ý rót thêm cho cậu, anh cũng chỉ đứng nhìn.
Say thế này rồi sao mà trốn được nữa đây!
Tống Từ bắt đầu lo lắng, khi đến bàn thứ hai mươi, cậu chịu không nổi mới kéo kéo tay áo Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài lạnh lùng quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt khẽ động.
Không phải tự dưng mà Tống Từ có nhiều tình nhân như vậy, ngoại hình của cậu thuộc dạng tìm ngàn dặm mới được một người, hôm nay mặc bộ âu phục màu trắng rất hợp với khí chất ấm áp dịu dàng của cậu. Cậu ngẩng đầu, ngón tay nắm lấy ống tay áo của Kỷ Hoài, mắt trong vắt long lanh, hai má trắng mịn ửng hồng,
Mùi rượu nhẹ hòa với mùi nước hoa tươi mát trên người cậu, quyến rũ vô cùng.
Biểu cảm của người trước mặt này trông như một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân của nó vậy.
Trong lòng Kỷ Hoài dường như thoáng động, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh lùng, thả nhẹ một câu: “Làm sao?”
Những vị khách xung quanh vẫn vừa ăn vừa trò chuyện, khách ở bàn tiếp theo đang chờ họ đến mời rượu.
Tống Từ uống nhiều dễ bị chóng mặt, không phân biệt được đông tây nam bắc, cậu biết rõ mình bây giờ đã say đến mức đứng bên bờ nguy hiểm rồi, còn uống nữa chắc cậu bị đưa đi động phòng rồi bị “đâm” luôn quá.
Tống Từ miễn cưỡng giữ tỉnh táo, nhìn thẳng vào anh, nghĩ tới thân mình đang cầu cứu người ta nên hạ giọng: “Anh ơi.”
Một tiếng anh nghe vừa mềm vừa ngọt, thực sự đã chạm đến tận đáy lòng.
Tống Từ vốn xuất thân là một diễn viên, cậu hát hay, nhảy giỏi, giọng bình thường đã dễ nghe đến phạm quy, bây giờ cố tình thêm chút nũng nịu muốn lấy lòng, lực sát thương này không phải là thứ mà loài người có thể chống đỡ được.
Kỷ Hoài: “…”
Anh vô cảm nhìn cậu: “Cậu muốn gì?”
Tống Từ nhẹ nhàng lay lay ống tay áo, ghé sát vào người anh, tựa như thì thầm, bởi vì hơi hoa mắt nên cậu không căn được khoảng cách, môi suýt chút nữa chạm vành tai của Kỷ Hoài, lúc nói chuyện, hơi nóng phà thẳng vào tai anh: “Em uống không nổi nữa, có thể…”
Kỷ Hoài không dao đậy, cười lạnh ngắt lời cậu: “Có bằng này rượu cũng không uống được còn muốn bước chân vào nhà tôi à?”
Đàn ông ra ngoài không uống được rượu là chuyện mất mặt tới mức nào chứ.
Lời này của Kỷ Hoài, độ sát thương chẳng khác gì hỏi cậu có phải là đàn ông hay không?
Tống Từ nghiến răng, cuối cùng chịu thua. Cậu ngoan ngoãn rút lui, lẽo đẽo phía sau Kỷ Hoài đi kính rượu như cô vợ nhỏ.
Dù sao uống xong là cậu tính trốn rồi.
Tống Từ mời rượu xong, thừa dịp Kỷ Hoài bị lôi đi nói chuyện, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không ai chú ý đến mình liền dốc lòng chuẩn bị thực hiện kế hoạch.
Họ bao cả một khách sạn để tổ chức hôn lễ, bao luôn cả thảm cỏ bên ngoài, cửa trước cửa sau đều có người gác, Tống Từ là nhân vật chính của buổi lễ, đương nhiên cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Tống Từ lấy trộm một bộ quần áo bồi bàn, đi vào phòng vệ sinh thay đồ, lau sạch lớp trang điểm trên mặt.
Quá trình trốn đi cũng rất thuận lợi, thuận lợi đến mức khó tin.
Tống Từ đón một chiếc taxi ở cửa khách sạn, sau khi lên xe, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chà, làm xong thấy phục mình luôn đó, ai mà bình tĩnh tự tin, lanh lợi quá vậy nè.
Khi nào trở về cậu nhất định phải biến trải nghiệm lần này thành kịch bản rồi quay thành phim mới được.
Đúng lúc này, Tống Từ đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện cả thế giới đã thay đổi.
Trên mặt đất xuất hiện từng vòng tròn màu xanh lá, lan ra từng đợt như thuỷ triều, chính giữa vòng tròn viết bốn chứ: Khoảng cách an toàn.
Mà ở phía trước không xa là một vùng lớn màu đỏ, phía trên vùng đỏ cũng có bốn chữ: Bắt đầu xui xẻo.
Càng đi về phía trước thì màu sắc càng thay đổi.
Tống Từ nghi ngờ mình bị hoa mắt.
Ngay lúc xe taxi vừa chạy qua biên giới giữa vùng xanh và vùng đỏ, trong nháy mắt, hàng loạt chữ màu đỏ nhảy ra spam trước mặt cậu: Cảnh báo! Cảnh báo! Phía trước có xui xẻo! Phía trước có xui xẻo!
D*m*?
Chuyện gì thế này?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Tống Từ kinh hãi nhìn mấy chữ nhỏ nhỏ bay trước mặt, cậu xua xua tay nhưng không có tác dụng gì.
Khoảnh khắc cậu hạ tay xuống, cậu liền thấy một con dao lạnh lẽo chĩa vào mình.
Tống Từ: “…”
Cậu chậm rãi giơ hai tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không biết tài xế đã lái vào ngõ cụt từ lúc nào.
Tài xế chĩa dao vào cậu, ánh mắt âm u đáng sợ: “Mày đưa hết tiền, điện thoại, đồ đắt tiền trên người mày đây cho tao.”
Mấy chữ nhỏ nhỏ này cũng linh quá ha?
Thật sự xui xẻo liền luôn?
Mắc gì?
Mình làm gì sai?
Có điều Tống Từ chỉ mới im lặng một chút, tài xế đã dí dao gần hơn về phía cậu, hung hăng nói: “Nhanh lên!”
Tống Từ nuốt nước miếng khó khăn: “… Bác tài, ông chỉ cướp tiền thôi đúng không?”
Tài xế bắt đầu mất kiên nhẫn: “Mày lắm mồm thế làm gì? Đưa tiền đây nhanh lên!”
Tống Từ sờ túi quần, không có đồng bạc nào, sau đó dưới sự ép buộc của tài xế, cậu lấy điện thoại chuyển hết tiền trong tài khoản qua cho ông ta, chưa hết, ông ta còn chê ít, tự ông lục soát cậu từ trên xuống dưới một lần, rồi thô lỗ giựt luôn cái nhẫn cưới cậu vừa mới đeo không được bao lâu.
Tống Từ im lặng ngồi gọn trong góc, không dám hó hé gì.
Cuối cùng, lúc tài xế cầm điện thoại cậu rồi định đá cậu xuống xe, điện thoại Tống Từ reo lên.
Tài xế nhấn tắt, nhưng chẳng bao lâu chuông lại reo, nếu nhấn tắt nữa thì người bên kia sẽ nghi ngờ, tài xế ném điện thoại qua, dí dao vào mặt cậu, nhỏ giọng uy hiếp: “Mày liệu cái mồm.”
Tống Từ gật đầu.
Là Kỷ Hoài gọi, Tống Từ vừa nhấn nút trả lời, giọng của Kỷ Hoài liền vọng qua: “Tại sao lúc nãy cậu ngắt máy?”
Tài xế nhìn cậu chằm chằm.
Tống Từ cảm nhận được nhiệt độ của lưỡi dao dí vào mặt mình, nhát đến mức không dám lớn tiếng: “… Nãy không tiện lắm.”
Kỷ Hoài trầm mặc một hồi, không so đo với cậu, lại hỏi: “Giờ cậu đang ở đâu?”
Tống Từ cảm thấy tài xế ấn thêm chút lực vào dao, cậu không trả lời câu hỏi này, chỉ mơ hồ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giọng Kỷ Hoài rất nhẹ: “Hàn Sâm đứng trên tầng cao nhất của khách sạn nói muốn gặp cậu, kêu cậu trong vòng ba phút phải có mặt, nếu không thì thì hắn ta nhảy xuống, biến ngày cưới thành ngày giỗ luôn.”
Tống Từ: “…!!!”
D*m*? Quần què gì đây? Người anh em này chơi lớn quá vậy?!
Cậu đã từ chối rõ ràng rồi mà!
Kỷ Hoài: “Vậy giờ cậu đang ở đâu?”
“Cái người này…” Tống Từ đau đầu ôm trán, “Chủ tịch Kỷ ơi, ngài có thể thương lượng với anh ta một chút được không, kêu hắn thư thả thôi, nhảy lầu là chuyện lớn chứ có phải chuyện nhỏ đâu, sao mà anh ta kịp suy nghĩ cẩn thận trong ba phút được? Hay là ngài khuyên anh ta cân nhắc nửa tiếng trước đã được không? Nửa tiếng sau không thấy em đến mà anh ta vẫn quyết tâm muốn nhảy thì ngài gọi báo lại cho em biết nha? Em đang ở chỗ núi rừng hoang vu… gọi taxi cũng phải mất nửa tiếng mới về tới.”
Kỷ Hoài: “…”
Kỷ Hoài: “…?”
Tống Từ thật sự biết đó được chưa!
Đoạn văn miêu tả nguyên chủ kéo lê thân thể bại liệt trên mặt đất vẫn còn ngay trước mắt, lúc đó cậu cảm thấy công đã biến chất, cuối cùng cũng nhận ra bộ mặt thật của tra thụ, trừng phạt thụ, cậu còn âm thầm kích động một phen, mặc dù sau đó cậu cảm thấy hình như công xuống tay có hơi ác… Nhưng cảm giác sảng khoái trong nháy mắt kia là thật, không phải giả vờ.
Mà hiện tại nghĩ tới cốt truyện này, Kỷ Hoài – người đã tự tay thủ tiêu nguyên chủ – đang ở ngay trước mặt, lại còn lạnh mặt cười với mình, sự run rẩy của Tống Từ đã có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cậu nắm chặt tay vịn trên cửa xe, cố gắng đè cảm giác sợ hãi đến sởn tóc gáy xuống, dùng khát vọng sống sót cả đời, ổn định giọng nói: “Em, em chưa nghĩ tới vấn đề này, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra, vậy thì nghĩ tới hậu quả của nó để làm gì…”
Hơn nữa, dù sao sớm muộn gì cậu cũng chạy, ai quan tâm làm được hay không! Lời hay ý đẹp ai mà chẳng nói được chứ? Cờ cũng cắm rồi [1], điểm cũng ghi rồi, mấy cái khác không quan trọng nữa!
[1] Cắm/dựng cờ: đặt ra mục tiêu, thử thách cho bản thân.
Khí thế trong lòng Tống Từ cao hai mét tám, nhưng toả ra bên ngoài chắc chỉ có tám xen-ti.
Kỷ Hoài nhìn cậu chằm chằm như đang suy tư gì đó, anh tiếp tục nhích lại gần như muốn kiểm tra: “Hình như cậu rất sợ tôi?”
Mùi nước hoa Cologne nhàn nhạt phả thẳng vào mặt, như đại dương mênh mông bao trùm lấy cậu, Tống Từ cảm thấy mình sắp chết đuối đến nơi rồi, gắt gao nắm chặt cửa xe, sợ đến mức không đủ can đảm để nhìn thẳng vào anh nhưng vẫn vịt chết cứng mỏ [2] nói: “Không, không có, mắc, mắc gì tôi phải sợ anh, anh biết ăn thịt người hay gì?”
[2] Vịt chết cứng mỏ: Mỏ vịt vốn dĩ rất cứng, cho dù chết thì vẫn cứ cứng như vậy. Mọi người dùng để chỉ người cãi chày cãi cối, chết cũng không nhận sai.
Kỷ Hoài cười nhạt: “Cậu muốn biết thật không?”
Tống Từ: “…”
D*m*!
D*m*!!
Cái người này đúng là một mối đe doạ mà a a a a a!
Tôi muốn nhảy ra! Má nó, tôi muốn nhảy ra khỏi xe! Anh mà nói thêm một câu nữa thì có chết tôi cũng sẽ nhảy xuống xe liền, tôi không lấy anh nữa đâu!!!
Sao lại có loại đàn ông đáng sợ như này trên đời chứ!!!
Dường như biết sự kiên nhẫn của Tống Từ đã đến giới hạn, trong suốt quãng đường còn lại, Kỷ Hoài không nói năng gì.
Hôn lễ diễn ra vô cùng thuận lợi, Tống Từ luôn muốn tìm cơ hội bỏ trốn, nhưng lúc này có quá nhiều người nhìn chằm chằm vào cậu nên cậu trốn không nổi.
Điều khiến Tống Từ cảm thấy hơi kỳ lạ là hình tượng nhân vật của Kỷ Hoài, trong lúc đọc lời tuyên thệ, trao nhẫn và hôn nhau, Kỷ Hoài đã hoàn thành một cách cực kỳ chiếu lệ, ngay cả khi hôn, đôi mắt cũng lóe lên sự chán ghét, cuối cùng Tống Từ phải chủ động nhón chân lên hôn anh.
Tất nhiên, trong nửa phút đối diện với cái nhìn chằm chằm đầy chết chóc của Kỷ Hoài, lúc rướn người lên hôn, Tống Từ có cảm giác như mình đang xúc phạm anh ấy vậy.
Trong nguyên tác, đối với cảnh kết hôn này, tác giả đã tạo nên một khung cảnh được trang hoàng rực rỡ, tập trung miêu tả việc nguyên chủ là người thích thể hiện như thế nào. Nào là hoa hồng nào phải được chuyển từ Pháp về, hoa phải màu đỏ tươi, khăn trải bàn phải trắng tinh, không dính một hạt bụi, tiệc cưới phải theo phong cách hoàng gia châu Âu. Trong suốt buổi lễ, Kỷ Hoài không được to tiếng với nguyên chủ, lúc nào cũng phải nhìn nguyên chủ thật trìu mến, để cả thế giới biết anh yêu nguyên chủ.
Lúc đọc đoạn này, Tống Từ suýt làm rơi điện thoại chắc phải mười lần, gớm đến mức cậu muốn ói bữa khuya ra luôn.
Nhưng Kỷ Hoài đồng ý và chuẩn bị rất kỹ càng, đêm trước ngày cưới, Kỷ Hoài như trai trẻ mới nếm mùi tình yêu, vừa hồi hộp vừa phấn khích đến nỗi gần như cả đêm không ngủ được.
So với Kỷ Hoài hiện tại… Má, có chắc là cùng một người không vậy?
Có mỗi mình Tống Từ cảm thấy Kỷ Hoài bây giờ đã bị tráo với Kỷ Hoài đã biến chất thôi đúng không?
Tống Từ chỉ ngẫm nghĩ ý tưởng này một lúc rồi bỏ nó ra khỏi đầu, thoáng chốc cậu đã mệt mỏi đến mức không nói được lời nào.
Tiệc cưới có hơn ba mươi bàn, cậu phải đi theo Kỷ Hoài nâng ly đáp lễ từng bàn một, còn phải cười liên tục nữa.
Lúc đầu Tống Từ còn miễn cưỡng ứng phó được, càng về sau cậu càng thấy choáng.
Tửu lượng cậu không cao, mà hình tượng Kỷ Hoài dịu dàng ân cần còn không có ý định giúp cậu, vô cùng lạnh nhạt mặc kệ cậu tự sinh tự diệt, dù người khác có cố ý rót thêm cho cậu, anh cũng chỉ đứng nhìn.
Say thế này rồi sao mà trốn được nữa đây!
Tống Từ bắt đầu lo lắng, khi đến bàn thứ hai mươi, cậu chịu không nổi mới kéo kéo tay áo Kỷ Hoài.
Kỷ Hoài lạnh lùng quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt khẽ động.
Không phải tự dưng mà Tống Từ có nhiều tình nhân như vậy, ngoại hình của cậu thuộc dạng tìm ngàn dặm mới được một người, hôm nay mặc bộ âu phục màu trắng rất hợp với khí chất ấm áp dịu dàng của cậu. Cậu ngẩng đầu, ngón tay nắm lấy ống tay áo của Kỷ Hoài, mắt trong vắt long lanh, hai má trắng mịn ửng hồng,
Mùi rượu nhẹ hòa với mùi nước hoa tươi mát trên người cậu, quyến rũ vô cùng.
Biểu cảm của người trước mặt này trông như một chú mèo con đang làm nũng với chủ nhân của nó vậy.
Trong lòng Kỷ Hoài dường như thoáng động, nhưng rất nhanh khôi phục lại vẻ lạnh lùng, thả nhẹ một câu: “Làm sao?”
Những vị khách xung quanh vẫn vừa ăn vừa trò chuyện, khách ở bàn tiếp theo đang chờ họ đến mời rượu.
Tống Từ uống nhiều dễ bị chóng mặt, không phân biệt được đông tây nam bắc, cậu biết rõ mình bây giờ đã say đến mức đứng bên bờ nguy hiểm rồi, còn uống nữa chắc cậu bị đưa đi động phòng rồi bị “đâm” luôn quá.
Tống Từ miễn cưỡng giữ tỉnh táo, nhìn thẳng vào anh, nghĩ tới thân mình đang cầu cứu người ta nên hạ giọng: “Anh ơi.”
Một tiếng anh nghe vừa mềm vừa ngọt, thực sự đã chạm đến tận đáy lòng.
Tống Từ vốn xuất thân là một diễn viên, cậu hát hay, nhảy giỏi, giọng bình thường đã dễ nghe đến phạm quy, bây giờ cố tình thêm chút nũng nịu muốn lấy lòng, lực sát thương này không phải là thứ mà loài người có thể chống đỡ được.
Kỷ Hoài: “…”
Anh vô cảm nhìn cậu: “Cậu muốn gì?”
Tống Từ nhẹ nhàng lay lay ống tay áo, ghé sát vào người anh, tựa như thì thầm, bởi vì hơi hoa mắt nên cậu không căn được khoảng cách, môi suýt chút nữa chạm vành tai của Kỷ Hoài, lúc nói chuyện, hơi nóng phà thẳng vào tai anh: “Em uống không nổi nữa, có thể…”
Kỷ Hoài không dao đậy, cười lạnh ngắt lời cậu: “Có bằng này rượu cũng không uống được còn muốn bước chân vào nhà tôi à?”
Đàn ông ra ngoài không uống được rượu là chuyện mất mặt tới mức nào chứ.
Lời này của Kỷ Hoài, độ sát thương chẳng khác gì hỏi cậu có phải là đàn ông hay không?
Tống Từ nghiến răng, cuối cùng chịu thua. Cậu ngoan ngoãn rút lui, lẽo đẽo phía sau Kỷ Hoài đi kính rượu như cô vợ nhỏ.
Dù sao uống xong là cậu tính trốn rồi.
Tống Từ mời rượu xong, thừa dịp Kỷ Hoài bị lôi đi nói chuyện, nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không ai chú ý đến mình liền dốc lòng chuẩn bị thực hiện kế hoạch.
Họ bao cả một khách sạn để tổ chức hôn lễ, bao luôn cả thảm cỏ bên ngoài, cửa trước cửa sau đều có người gác, Tống Từ là nhân vật chính của buổi lễ, đương nhiên cũng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Tống Từ lấy trộm một bộ quần áo bồi bàn, đi vào phòng vệ sinh thay đồ, lau sạch lớp trang điểm trên mặt.
Quá trình trốn đi cũng rất thuận lợi, thuận lợi đến mức khó tin.
Tống Từ đón một chiếc taxi ở cửa khách sạn, sau khi lên xe, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Chà, làm xong thấy phục mình luôn đó, ai mà bình tĩnh tự tin, lanh lợi quá vậy nè.
Khi nào trở về cậu nhất định phải biến trải nghiệm lần này thành kịch bản rồi quay thành phim mới được.
Đúng lúc này, Tống Từ đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, khi mở mắt ra lần nữa, cậu phát hiện cả thế giới đã thay đổi.
Trên mặt đất xuất hiện từng vòng tròn màu xanh lá, lan ra từng đợt như thuỷ triều, chính giữa vòng tròn viết bốn chứ: Khoảng cách an toàn.
Mà ở phía trước không xa là một vùng lớn màu đỏ, phía trên vùng đỏ cũng có bốn chữ: Bắt đầu xui xẻo.
Càng đi về phía trước thì màu sắc càng thay đổi.
Tống Từ nghi ngờ mình bị hoa mắt.
Ngay lúc xe taxi vừa chạy qua biên giới giữa vùng xanh và vùng đỏ, trong nháy mắt, hàng loạt chữ màu đỏ nhảy ra spam trước mặt cậu: Cảnh báo! Cảnh báo! Phía trước có xui xẻo! Phía trước có xui xẻo!
D*m*?
Chuyện gì thế này?! Chuyện gì đang xảy ra vậy?!
Tống Từ kinh hãi nhìn mấy chữ nhỏ nhỏ bay trước mặt, cậu xua xua tay nhưng không có tác dụng gì.
Khoảnh khắc cậu hạ tay xuống, cậu liền thấy một con dao lạnh lẽo chĩa vào mình.
Tống Từ: “…”
Cậu chậm rãi giơ hai tay, nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện không biết tài xế đã lái vào ngõ cụt từ lúc nào.
Tài xế chĩa dao vào cậu, ánh mắt âm u đáng sợ: “Mày đưa hết tiền, điện thoại, đồ đắt tiền trên người mày đây cho tao.”
Mấy chữ nhỏ nhỏ này cũng linh quá ha?
Thật sự xui xẻo liền luôn?
Mắc gì?
Mình làm gì sai?
Có điều Tống Từ chỉ mới im lặng một chút, tài xế đã dí dao gần hơn về phía cậu, hung hăng nói: “Nhanh lên!”
Tống Từ nuốt nước miếng khó khăn: “… Bác tài, ông chỉ cướp tiền thôi đúng không?”
Tài xế bắt đầu mất kiên nhẫn: “Mày lắm mồm thế làm gì? Đưa tiền đây nhanh lên!”
Tống Từ sờ túi quần, không có đồng bạc nào, sau đó dưới sự ép buộc của tài xế, cậu lấy điện thoại chuyển hết tiền trong tài khoản qua cho ông ta, chưa hết, ông ta còn chê ít, tự ông lục soát cậu từ trên xuống dưới một lần, rồi thô lỗ giựt luôn cái nhẫn cưới cậu vừa mới đeo không được bao lâu.
Tống Từ im lặng ngồi gọn trong góc, không dám hó hé gì.
Cuối cùng, lúc tài xế cầm điện thoại cậu rồi định đá cậu xuống xe, điện thoại Tống Từ reo lên.
Tài xế nhấn tắt, nhưng chẳng bao lâu chuông lại reo, nếu nhấn tắt nữa thì người bên kia sẽ nghi ngờ, tài xế ném điện thoại qua, dí dao vào mặt cậu, nhỏ giọng uy hiếp: “Mày liệu cái mồm.”
Tống Từ gật đầu.
Là Kỷ Hoài gọi, Tống Từ vừa nhấn nút trả lời, giọng của Kỷ Hoài liền vọng qua: “Tại sao lúc nãy cậu ngắt máy?”
Tài xế nhìn cậu chằm chằm.
Tống Từ cảm nhận được nhiệt độ của lưỡi dao dí vào mặt mình, nhát đến mức không dám lớn tiếng: “… Nãy không tiện lắm.”
Kỷ Hoài trầm mặc một hồi, không so đo với cậu, lại hỏi: “Giờ cậu đang ở đâu?”
Tống Từ cảm thấy tài xế ấn thêm chút lực vào dao, cậu không trả lời câu hỏi này, chỉ mơ hồ hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Giọng Kỷ Hoài rất nhẹ: “Hàn Sâm đứng trên tầng cao nhất của khách sạn nói muốn gặp cậu, kêu cậu trong vòng ba phút phải có mặt, nếu không thì thì hắn ta nhảy xuống, biến ngày cưới thành ngày giỗ luôn.”
Tống Từ: “…!!!”
D*m*? Quần què gì đây? Người anh em này chơi lớn quá vậy?!
Cậu đã từ chối rõ ràng rồi mà!
Kỷ Hoài: “Vậy giờ cậu đang ở đâu?”
“Cái người này…” Tống Từ đau đầu ôm trán, “Chủ tịch Kỷ ơi, ngài có thể thương lượng với anh ta một chút được không, kêu hắn thư thả thôi, nhảy lầu là chuyện lớn chứ có phải chuyện nhỏ đâu, sao mà anh ta kịp suy nghĩ cẩn thận trong ba phút được? Hay là ngài khuyên anh ta cân nhắc nửa tiếng trước đã được không? Nửa tiếng sau không thấy em đến mà anh ta vẫn quyết tâm muốn nhảy thì ngài gọi báo lại cho em biết nha? Em đang ở chỗ núi rừng hoang vu… gọi taxi cũng phải mất nửa tiếng mới về tới.”
Kỷ Hoài: “…”
Kỷ Hoài: “…?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro