Thiếu anh thì không được
Thanh Nguyệt Kiểu Kiểu
2024-06-25 11:27:20
Từ lúc bắt đầu nghĩ tới việc “đâm” Kỷ Hoài xong, não Tống Từ không thể ngừng lại được nữa.
Cậu tưởng tượng cảnh Kỷ Hoài bị mình đè dưới thân, cơ thể anh nhất định rất săn chắc, anh còn có cả cơ bụng với tuyến nhân ngư. Mấy thứ đó trên người cậu không có, vậy thì sờ chút là được, nghĩ thôi đã thấy nghiện tay.
Còn có bộ dáng lúc Kỷ Hoài mở rộng hai chân nữa…
Tống Từ cảm thấy mặt mình có hơi nóng lên như đang sốt vậy.
Tắm rửa xong xuôi, Tống Từ khoác áo choàng tắm chuẩn bị bước ra ngoài, dường như chợt nghĩ ra cái gì đó, cậu quay ngược lại rồi dừng trước gương.
Nói đến thì cậu còn chưa chính thức quan sát thân thể mà mình xuyên qua, không biết nguyên chủ tròn méo ra sao nữa.
Trong gương phản chiếu một bóng người, khiến Tống Từ cảm thấy hơi kì lạ.
Người trong gương chính là cậu, mặt mũi thanh tú, răng trắng môi hồng.
Nói cách khác thì không phải chỉ mỗi linh hồn mà cả thể xác cậu cũng xuyên vào đây luôn?
Vậy thụ nguyên tác đi đâu rồi?
Tống Từ nhíu mày, không nghĩ nữa rồi bước ra bên ngoài.
Có điều như vậy cũng tốt, nếu là thân thể của chính mình thì ổn rồi. Nếu xuyên vào thân của người mình ghét thì cậu sẽ kinh tởm cả ngày mất.
Dù là nhân vật trong sách cũng không được, người ta cũng có tôn nghiêm, cũng có linh hồn.
Kỷ Hoài vẫn ngồi trên sofa như cũ, anh đang xử lý tài liệu trong máy tính đặt trên đầu gối. Bàn trà nhỏ trước mặt anh đặt một chai rượu vang đỏ, kế đó là một cái ly chân dài, rượu trong ly chỉ còn non nửa, sắc đỏ vừa rực rỡ vừa mãnh liệt.
Dường như nghe thấy tiếng động, Kỷ Hoài thoáng nhìn về phía Tống Từ. Chỉ vừa mới liếc mắt qua, anh ngừng lại trong giây lát.
Dù người đẹp trong showbiz nhiều như mây trên trời, Tống Từ cũng là một trong những người nổi bật nhất. Cậu vừa mới gội đầu xong, đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt, nước tí tách chảy xuống bên sườn mặt xinh đẹp, từng giọt trượt theo đường nét mềm mại trên gương mặt cậu, đọng lại trên cằm, rồi lại nhỏ xuống, thấm vào cổ áo choàng tắm.
Tóc tai đen nhánh càng làm tôn lên nước da trắng trẻo của cậu, như một bụm tuyết đầu mùa, lại vì vừa tắm xong mà tản ra hơi ẩm ấm áp.
Tống Từ nhìn Kỷ Hoài, yên lặng vài giây, rồi nhoẻn miệng cười với anh.
Cậu cười rộ lên như nụ hoa đang dần dần bung nở, cả thế giới dường như sáng bừng, làm khuôn mặt cậu thêm vài phần rực rỡ diễm lệ.
Tựa như một đoá mẫu đơn trắng tinh khôi, lại lạ lùng có thêm chút sắc đỏ quyến rũ của hồng đỏ.
Không rời rạc, ngược lại rất hài hoà.
Khiến người khác vì cậu mà nảy sinh dục vọng điên cuồng.
Tống Từ nhớ lại những bộ phim cậu đã xem, chậm rãi đi tới trước mặt Kỷ Hoài, cúi xuống lấy máy tính của anh đặt lên bàn.
Kỷ Hoài ngồi yên, vô cảm nhìn cậu.
Tiếp theo là bước gì ta?
Tống Từ nhớ lại một chút rồi đưa tay nắm cằm Kỷ Hoài, sau đó hôn xuống.
Cái này xem như là nụ hôn chính thức đầu tiên của cậu và nam thần từ lúc cậu xuyên qua đến giờ.
Không ngờ Kỷ Hoài cứng rắn hờ hững như vậy mà môi lại rất mềm.
Đầu lưỡi Tống Từ liếm nhẹ qua môi trên anh một chút, nếm được một mùi rượu thơm mát.
Cậu mím mím môi, cảm thấy ngọt lắm.
Tống Từ lẳng lặng môi kề môi với Kỷ Hoài vài giây, tự nhẩm giờ, đoán chừng sắp đủ rồi.
Đúng vậy, trong phim người ta diễn như vậy đó. Hai người gặp nhau thì phải ôm hôn trước, hôn tầm nửa phút thì bắt đầu cởi quần áo, cởi quần áo xong thì lên giường.
Cậu không làm sai bước nào cả.
Tống Từ ôm lấy cổ Kỷ Hoài, vừa định thực hiện bước tiếp theo, cậu bỗng cảm thấy sai sai.
Cậu nhớ là hai người trong phim hôn nhau nửa phút xong là bắt đầu có phản ứng mà, ví dụ như thân thể khô nóng, mặt mũi đỏ bừng, hay là tim đập thình thịch gì gì đó… Sao nhịp tim Kỷ Hoài vẫn bình tĩnh không có chút dao động nào vậy?
Do cậu sát lại không đủ gần hả?
Tống Từ lại dùng sức ép môi anh một chút, Kỷ Hoài vẫn không có phản ứng gì.
Thân là một anh công tốt, quy tắc đầu tiên là phải làm cho thụ của mình được dễ chịu, đàn ông mà chỉ biết sướng lấy cái thân mình thôi thì đều là Pigboy [1].
[1] Móng heo lớn: chân lợn to Pigboy, nổi lên từ douyin, nhiều chị em dùng từ này để chỉ những anh bội bạc, thô lỗ hoặc không biết ga lăng với nữ giới, những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.
Tống Từ tự xem mình là một anh công tuyệt vời, vậy nên cậu mở mắt, buồn bực nhìn Kỷ Hoài chút xem chuyện là như thế nào.
Đừng nói là ngủ rồi nha?
Nhưng vừa mở mắt ra, Tống Từ đã bị hoảng sợ.
Kỷ Hoài vốn không nhắm, anh vẫn luôn tròn mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, tựa như một vực sâu không thấy đáy.
Ánh mắt trong trẻo tĩnh lặng, không có chút dục vọng nào, giống như Liễu Hạ Huệ bình thản khi cho cô gái ngồi lên đùi mình.
Tống Từ sợ hãi mắt trợn trừng, lùi về sau hai bước, lại đụng phải sofa rồi ngã ngồi xuống.
Kỷ Hoài tựa như cảm thấy hơi thú vị, anh nghiêng người, hơn nửa cơ thể ở phía trên Tống Từ, tạo thành bóng đen dày đặc. Anh giơ tay, Tống Từ tưởng anh sắp đánh cậu nên lập tức nhắm măt lại. Kỷ Hoài không đánh Tống Từ, ngón tay anh chạm vào cánh môi cậu, xoa xoa vài cái, ánh mắt không rõ ý tứ.
Tống Từ lại mở to mắt, thở mạnh cũng không dám, rụt rè co người vào trong sofa một chút.
“Không phải từng phục vụ nhiều đàn ông lắm à?” Kỷ Hoài cười nhạt, “Sao kỹ thuật lại kém vậy chứ?”
Hôn cứ như đùa vậy, tới đầu lưỡi còn không luồn vào trong, tưởng con nít đang chơi trò gia đình chắc? Ngây thơ tới mức này?
Tống Từ nghe xong liền bùng nổ khí tức cường đại, khó khăn lắm mới tìm lại được suy nghĩ của mình lúc trước – khi ở trong phòng tắm, lòng cậu vô cùng muốn làm công.
Cậu thấy kỹ thuật của mình cũng khá tốt đó chứ, tất cả đều là vừa học lý thuyết vừa ôn thực hành dựa theo mấy bộ phim trước đây cậu xem, chẳng qua là Kỷ Hoài không biết phản ứng lại cho đúng thôi, cái này sao trách cậu được? Cậu đã ra sức đến vậy rồi, Kỷ Hoài còn không dao động thì liên quan gì tới cậu chứ?
Còn câu từng phục vụ nhiều đàn ông kia… Tống Từ càng không thể nhận bừa được.
“Em chỉ mới hầu anh.” Tống Từ phản bác, “Hơn nữa kỹ thuật của em rất tốt.”
Ngón tay Kỷ Hoài miết cánh môi cậu vài cái, rồi trượt ra sau tai cậu.
Anh nâng mặt cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào anh.
Giọng Kỷ Hoài rất lạnh: “Ba chuyện.”
Tống Từ nghe không hiểu, chớp chớp mắt.
“Kết hôn với cậu là ngoài ý muốn, có điều bộ dạng cậu cũng được, tôi có thể miễn cưỡng xem cậu như thú cưng.” Trên mặt Kỷ Hoài không có chút cảm xúc nào, “Một thời gian nữa chúng ta sẽ ly hôn, cậu đừng có nghĩ tới tài sản, không tới lượt cậu.”
Lúc anh tỉnh lại đã là lúc đang chuẩn bị kết hôn, không cách nào ngăn cản buổi lễ được nữa.
Nhưng không giống với đời trước, Tống Từ đời này hình như có ngoan hơn một xíu, nên anh chơi với cậu chút cũng không sao.
Động thân thì được, động lòng thì không[2].
[2] Gốc: 只走肾的那种 – Chỉ lo thận, không lo tim: Dùng để chỉ kiểu đàn ông vô trách nhiệm, chơi đùa với cảm xúc người khác. Họ thường thả thính, tán tỉnh nhưng khi đối phương có tình cảm ngược lại thì sẽ rời đi không chút do dự.
Tống Từ không nói lời nào.
“Cũng đừng mở miệng nói chuyện tài nguyên với tôi, cậu đóng phim, tôi không can thiệp, nhưng đừng có nghĩ đến việc nhờ tôi mở đường tắt.”
Tống Từ chớp chớp mắt.
“Trước khi ly hôn, nếu tôi phát hiện cậu vụng trộm bên ngoài, tôi sẽ diệt cậu.”
Tống Từ vẫn im lặng như cũ.
Kỷ Hoài vỗ vỗ lên mặt cậu: “Có hiểu không?”
Tổng kết lại thì ý của anh là: Tống Từ sau khi kết hôn với anh thì phải giữ mình trong sạch, không được đòi tài sản, không được đòi tài nguyên, chỉ là vợ cả trên giấy tờ, thực tế còn không bằng vợ bé được yêu, còn không được bất mãn.
Người bình thường có thể nhịn được sao?
Đương nhiên không rồi!
Tống Từ cảm thấy nhất định phải tranh thủ chút quyền lực cho chính mình: “Vậy anh mỗi ngày đều về ngủ chung với em đúng không?”
Thiết lập của thế giới này là càng xa nam chính càng xui, nếu Kỷ Hoài đã đặt điều kiện thì cậu cũng có thể vì sự an toàn của bản thân mà đặt điều kiện ngược lại đúng chứ?
Kỷ Hoài nheo mắt.
Tống Từ nhìn lồng ngực cách mình trong gang tấc, áo sơmi trắng đã gỡ hai nút đầu, để lộ một mảng da thịt nhỏ bên trong, vừa rắn chắc vừa có lực, còn có cả đường hằn cơ bắp rõ ràng nữa.
Không hề phản cảm mà quyến rũ và hấp dẫn vô cùng.
Tống Từ vươn tay, sờ soạng một chút qua lớp quần áo, tuy trong đầu đã phóng như tàu lượn siêu tốc nhưng tay chân lại rất thành thật, chỉ dám chạm vào phần phía dưới xương quai xanh rồi dừng lại, không dám trượt tay xuống nữa.
Chỉ thế này thôi, hai tai cậu đã bắt đầu đỏ lên.
Tống Từ cảm thấy bản thân như người chồng có vợ quản nghiêm, vợ vừa có quyền vừa xinh đẹp như hoa thế này thì có thể đặt điều kiện quá đáng trong đêm tân hôn sao?
Tất nhiên là được rồi!
Giữ mình trong sạch là tiêu chí tối thiểu của đàn ông, không bám váy vợ cũng là phẩm chất cơ bản mà đàn ông phải có.
Nếu không thì sao cậu có thể xứng đôi với Kỷ Hoài đây chứ!
Kỷ Hoài là nam thần trong tiểu thuyết mà cậu gặm suốt ba tháng. Bây giờ vất vả xuyên sách, còn kết hôn với anh, nhất định phải đối tốt với anh, rồi còn xây dựng tổ ấm nữa!
Dù sao cũng không trốn đi đâu được…
Vậy thì lo hưởng thụ cho tốt đi.
Tống Từ giả vờ bình tĩnh, mạnh dạn dùng tay còn lại ôm eo Kỷ Hoài, sau đó còn xoa xoa vuốt vuốt, tay chân táo bạo, giọng thì lí nhí: “Nếu đã kết hôn, em bảo đảm sẽ không ngoại tình. Sau này em nổi tiếng rồi, tiền của em anh cứ tiêu thoải mái, anh thích mua nhà cũng được, muốn ly hôn cũng theo ý anh luôn. Nhưng trước khi ly hôn, tối nào anh cũng phải về nhà, em chỉ có một yêu cầu vậy thôi, không quá đáng chứ?”
Kỷ Hoài cười lạnh: “Cậu cần đàn ông đến vậy sao? Thiếu một ngày cũng không được?”
Tay Tống Từ đã trượt ra phía sau lưng Kỷ Hoài, cậu do dự trong chốc lát rồi chậm rãi mò tay vào, mặt mày vô cũng nghiêm trang: “Những người khác em không quan tâm, nhưng thiếu anh thì không được.”
Bàn tay khó khăn lắm mới nhích xuống được một chút đã bị Kỷ Hoài bắt được.
Kỷ Hoài nhìn cậu cười nhạt: “Cậu định làm gì?”
Tống Từ nghiêm túc: “Khai bao cho anh chứ sao. Anh yên tâm, kỹ thuật của em tốt lắm, cứ tin em.”
—
Thời xưa, hoa mẫu đơn Trung Quốc thường được trồng trong vườn thượng uyển, hoàng cung và các phủ quan. Vì vậy mà nó được coi là loài hoa vương giả. Ý nghĩa hoa mẫu đơn trắng: sự thuần khiết và trang nhã.
Cậu tưởng tượng cảnh Kỷ Hoài bị mình đè dưới thân, cơ thể anh nhất định rất săn chắc, anh còn có cả cơ bụng với tuyến nhân ngư. Mấy thứ đó trên người cậu không có, vậy thì sờ chút là được, nghĩ thôi đã thấy nghiện tay.
Còn có bộ dáng lúc Kỷ Hoài mở rộng hai chân nữa…
Tống Từ cảm thấy mặt mình có hơi nóng lên như đang sốt vậy.
Tắm rửa xong xuôi, Tống Từ khoác áo choàng tắm chuẩn bị bước ra ngoài, dường như chợt nghĩ ra cái gì đó, cậu quay ngược lại rồi dừng trước gương.
Nói đến thì cậu còn chưa chính thức quan sát thân thể mà mình xuyên qua, không biết nguyên chủ tròn méo ra sao nữa.
Trong gương phản chiếu một bóng người, khiến Tống Từ cảm thấy hơi kì lạ.
Người trong gương chính là cậu, mặt mũi thanh tú, răng trắng môi hồng.
Nói cách khác thì không phải chỉ mỗi linh hồn mà cả thể xác cậu cũng xuyên vào đây luôn?
Vậy thụ nguyên tác đi đâu rồi?
Tống Từ nhíu mày, không nghĩ nữa rồi bước ra bên ngoài.
Có điều như vậy cũng tốt, nếu là thân thể của chính mình thì ổn rồi. Nếu xuyên vào thân của người mình ghét thì cậu sẽ kinh tởm cả ngày mất.
Dù là nhân vật trong sách cũng không được, người ta cũng có tôn nghiêm, cũng có linh hồn.
Kỷ Hoài vẫn ngồi trên sofa như cũ, anh đang xử lý tài liệu trong máy tính đặt trên đầu gối. Bàn trà nhỏ trước mặt anh đặt một chai rượu vang đỏ, kế đó là một cái ly chân dài, rượu trong ly chỉ còn non nửa, sắc đỏ vừa rực rỡ vừa mãnh liệt.
Dường như nghe thấy tiếng động, Kỷ Hoài thoáng nhìn về phía Tống Từ. Chỉ vừa mới liếc mắt qua, anh ngừng lại trong giây lát.
Dù người đẹp trong showbiz nhiều như mây trên trời, Tống Từ cũng là một trong những người nổi bật nhất. Cậu vừa mới gội đầu xong, đuôi tóc vẫn còn ẩm ướt, nước tí tách chảy xuống bên sườn mặt xinh đẹp, từng giọt trượt theo đường nét mềm mại trên gương mặt cậu, đọng lại trên cằm, rồi lại nhỏ xuống, thấm vào cổ áo choàng tắm.
Tóc tai đen nhánh càng làm tôn lên nước da trắng trẻo của cậu, như một bụm tuyết đầu mùa, lại vì vừa tắm xong mà tản ra hơi ẩm ấm áp.
Tống Từ nhìn Kỷ Hoài, yên lặng vài giây, rồi nhoẻn miệng cười với anh.
Cậu cười rộ lên như nụ hoa đang dần dần bung nở, cả thế giới dường như sáng bừng, làm khuôn mặt cậu thêm vài phần rực rỡ diễm lệ.
Tựa như một đoá mẫu đơn trắng tinh khôi, lại lạ lùng có thêm chút sắc đỏ quyến rũ của hồng đỏ.
Không rời rạc, ngược lại rất hài hoà.
Khiến người khác vì cậu mà nảy sinh dục vọng điên cuồng.
Tống Từ nhớ lại những bộ phim cậu đã xem, chậm rãi đi tới trước mặt Kỷ Hoài, cúi xuống lấy máy tính của anh đặt lên bàn.
Kỷ Hoài ngồi yên, vô cảm nhìn cậu.
Tiếp theo là bước gì ta?
Tống Từ nhớ lại một chút rồi đưa tay nắm cằm Kỷ Hoài, sau đó hôn xuống.
Cái này xem như là nụ hôn chính thức đầu tiên của cậu và nam thần từ lúc cậu xuyên qua đến giờ.
Không ngờ Kỷ Hoài cứng rắn hờ hững như vậy mà môi lại rất mềm.
Đầu lưỡi Tống Từ liếm nhẹ qua môi trên anh một chút, nếm được một mùi rượu thơm mát.
Cậu mím mím môi, cảm thấy ngọt lắm.
Tống Từ lẳng lặng môi kề môi với Kỷ Hoài vài giây, tự nhẩm giờ, đoán chừng sắp đủ rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, trong phim người ta diễn như vậy đó. Hai người gặp nhau thì phải ôm hôn trước, hôn tầm nửa phút thì bắt đầu cởi quần áo, cởi quần áo xong thì lên giường.
Cậu không làm sai bước nào cả.
Tống Từ ôm lấy cổ Kỷ Hoài, vừa định thực hiện bước tiếp theo, cậu bỗng cảm thấy sai sai.
Cậu nhớ là hai người trong phim hôn nhau nửa phút xong là bắt đầu có phản ứng mà, ví dụ như thân thể khô nóng, mặt mũi đỏ bừng, hay là tim đập thình thịch gì gì đó… Sao nhịp tim Kỷ Hoài vẫn bình tĩnh không có chút dao động nào vậy?
Do cậu sát lại không đủ gần hả?
Tống Từ lại dùng sức ép môi anh một chút, Kỷ Hoài vẫn không có phản ứng gì.
Thân là một anh công tốt, quy tắc đầu tiên là phải làm cho thụ của mình được dễ chịu, đàn ông mà chỉ biết sướng lấy cái thân mình thôi thì đều là Pigboy [1].
[1] Móng heo lớn: chân lợn to Pigboy, nổi lên từ douyin, nhiều chị em dùng từ này để chỉ những anh bội bạc, thô lỗ hoặc không biết ga lăng với nữ giới, những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.
Tống Từ tự xem mình là một anh công tuyệt vời, vậy nên cậu mở mắt, buồn bực nhìn Kỷ Hoài chút xem chuyện là như thế nào.
Đừng nói là ngủ rồi nha?
Nhưng vừa mở mắt ra, Tống Từ đã bị hoảng sợ.
Kỷ Hoài vốn không nhắm, anh vẫn luôn tròn mắt nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm, tựa như một vực sâu không thấy đáy.
Ánh mắt trong trẻo tĩnh lặng, không có chút dục vọng nào, giống như Liễu Hạ Huệ bình thản khi cho cô gái ngồi lên đùi mình.
Tống Từ sợ hãi mắt trợn trừng, lùi về sau hai bước, lại đụng phải sofa rồi ngã ngồi xuống.
Kỷ Hoài tựa như cảm thấy hơi thú vị, anh nghiêng người, hơn nửa cơ thể ở phía trên Tống Từ, tạo thành bóng đen dày đặc. Anh giơ tay, Tống Từ tưởng anh sắp đánh cậu nên lập tức nhắm măt lại. Kỷ Hoài không đánh Tống Từ, ngón tay anh chạm vào cánh môi cậu, xoa xoa vài cái, ánh mắt không rõ ý tứ.
Tống Từ lại mở to mắt, thở mạnh cũng không dám, rụt rè co người vào trong sofa một chút.
“Không phải từng phục vụ nhiều đàn ông lắm à?” Kỷ Hoài cười nhạt, “Sao kỹ thuật lại kém vậy chứ?”
Hôn cứ như đùa vậy, tới đầu lưỡi còn không luồn vào trong, tưởng con nít đang chơi trò gia đình chắc? Ngây thơ tới mức này?
Tống Từ nghe xong liền bùng nổ khí tức cường đại, khó khăn lắm mới tìm lại được suy nghĩ của mình lúc trước – khi ở trong phòng tắm, lòng cậu vô cùng muốn làm công.
Cậu thấy kỹ thuật của mình cũng khá tốt đó chứ, tất cả đều là vừa học lý thuyết vừa ôn thực hành dựa theo mấy bộ phim trước đây cậu xem, chẳng qua là Kỷ Hoài không biết phản ứng lại cho đúng thôi, cái này sao trách cậu được? Cậu đã ra sức đến vậy rồi, Kỷ Hoài còn không dao động thì liên quan gì tới cậu chứ?
Còn câu từng phục vụ nhiều đàn ông kia… Tống Từ càng không thể nhận bừa được.
“Em chỉ mới hầu anh.” Tống Từ phản bác, “Hơn nữa kỹ thuật của em rất tốt.”
Ngón tay Kỷ Hoài miết cánh môi cậu vài cái, rồi trượt ra sau tai cậu.
Anh nâng mặt cậu lên, để cậu nhìn thẳng vào anh.
Giọng Kỷ Hoài rất lạnh: “Ba chuyện.”
Tống Từ nghe không hiểu, chớp chớp mắt.
“Kết hôn với cậu là ngoài ý muốn, có điều bộ dạng cậu cũng được, tôi có thể miễn cưỡng xem cậu như thú cưng.” Trên mặt Kỷ Hoài không có chút cảm xúc nào, “Một thời gian nữa chúng ta sẽ ly hôn, cậu đừng có nghĩ tới tài sản, không tới lượt cậu.”
Lúc anh tỉnh lại đã là lúc đang chuẩn bị kết hôn, không cách nào ngăn cản buổi lễ được nữa.
Nhưng không giống với đời trước, Tống Từ đời này hình như có ngoan hơn một xíu, nên anh chơi với cậu chút cũng không sao.
Động thân thì được, động lòng thì không[2].
[2] Gốc: 只走肾的那种 – Chỉ lo thận, không lo tim: Dùng để chỉ kiểu đàn ông vô trách nhiệm, chơi đùa với cảm xúc người khác. Họ thường thả thính, tán tỉnh nhưng khi đối phương có tình cảm ngược lại thì sẽ rời đi không chút do dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Từ không nói lời nào.
“Cũng đừng mở miệng nói chuyện tài nguyên với tôi, cậu đóng phim, tôi không can thiệp, nhưng đừng có nghĩ đến việc nhờ tôi mở đường tắt.”
Tống Từ chớp chớp mắt.
“Trước khi ly hôn, nếu tôi phát hiện cậu vụng trộm bên ngoài, tôi sẽ diệt cậu.”
Tống Từ vẫn im lặng như cũ.
Kỷ Hoài vỗ vỗ lên mặt cậu: “Có hiểu không?”
Tổng kết lại thì ý của anh là: Tống Từ sau khi kết hôn với anh thì phải giữ mình trong sạch, không được đòi tài sản, không được đòi tài nguyên, chỉ là vợ cả trên giấy tờ, thực tế còn không bằng vợ bé được yêu, còn không được bất mãn.
Người bình thường có thể nhịn được sao?
Đương nhiên không rồi!
Tống Từ cảm thấy nhất định phải tranh thủ chút quyền lực cho chính mình: “Vậy anh mỗi ngày đều về ngủ chung với em đúng không?”
Thiết lập của thế giới này là càng xa nam chính càng xui, nếu Kỷ Hoài đã đặt điều kiện thì cậu cũng có thể vì sự an toàn của bản thân mà đặt điều kiện ngược lại đúng chứ?
Kỷ Hoài nheo mắt.
Tống Từ nhìn lồng ngực cách mình trong gang tấc, áo sơmi trắng đã gỡ hai nút đầu, để lộ một mảng da thịt nhỏ bên trong, vừa rắn chắc vừa có lực, còn có cả đường hằn cơ bắp rõ ràng nữa.
Không hề phản cảm mà quyến rũ và hấp dẫn vô cùng.
Tống Từ vươn tay, sờ soạng một chút qua lớp quần áo, tuy trong đầu đã phóng như tàu lượn siêu tốc nhưng tay chân lại rất thành thật, chỉ dám chạm vào phần phía dưới xương quai xanh rồi dừng lại, không dám trượt tay xuống nữa.
Chỉ thế này thôi, hai tai cậu đã bắt đầu đỏ lên.
Tống Từ cảm thấy bản thân như người chồng có vợ quản nghiêm, vợ vừa có quyền vừa xinh đẹp như hoa thế này thì có thể đặt điều kiện quá đáng trong đêm tân hôn sao?
Tất nhiên là được rồi!
Giữ mình trong sạch là tiêu chí tối thiểu của đàn ông, không bám váy vợ cũng là phẩm chất cơ bản mà đàn ông phải có.
Nếu không thì sao cậu có thể xứng đôi với Kỷ Hoài đây chứ!
Kỷ Hoài là nam thần trong tiểu thuyết mà cậu gặm suốt ba tháng. Bây giờ vất vả xuyên sách, còn kết hôn với anh, nhất định phải đối tốt với anh, rồi còn xây dựng tổ ấm nữa!
Dù sao cũng không trốn đi đâu được…
Vậy thì lo hưởng thụ cho tốt đi.
Tống Từ giả vờ bình tĩnh, mạnh dạn dùng tay còn lại ôm eo Kỷ Hoài, sau đó còn xoa xoa vuốt vuốt, tay chân táo bạo, giọng thì lí nhí: “Nếu đã kết hôn, em bảo đảm sẽ không ngoại tình. Sau này em nổi tiếng rồi, tiền của em anh cứ tiêu thoải mái, anh thích mua nhà cũng được, muốn ly hôn cũng theo ý anh luôn. Nhưng trước khi ly hôn, tối nào anh cũng phải về nhà, em chỉ có một yêu cầu vậy thôi, không quá đáng chứ?”
Kỷ Hoài cười lạnh: “Cậu cần đàn ông đến vậy sao? Thiếu một ngày cũng không được?”
Tay Tống Từ đã trượt ra phía sau lưng Kỷ Hoài, cậu do dự trong chốc lát rồi chậm rãi mò tay vào, mặt mày vô cũng nghiêm trang: “Những người khác em không quan tâm, nhưng thiếu anh thì không được.”
Bàn tay khó khăn lắm mới nhích xuống được một chút đã bị Kỷ Hoài bắt được.
Kỷ Hoài nhìn cậu cười nhạt: “Cậu định làm gì?”
Tống Từ nghiêm túc: “Khai bao cho anh chứ sao. Anh yên tâm, kỹ thuật của em tốt lắm, cứ tin em.”
—
Thời xưa, hoa mẫu đơn Trung Quốc thường được trồng trong vườn thượng uyển, hoàng cung và các phủ quan. Vì vậy mà nó được coi là loài hoa vương giả. Ý nghĩa hoa mẫu đơn trắng: sự thuần khiết và trang nhã.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro