Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 14
Lăng Hựu Niên
2024-08-18 20:41:25
Đây đều là do vận mệnh trêu đùa, đều là do tác giả nhất định phải an bài cốt truyện như vậy để làm nổi bật chân thiện mỹ và hào quang của nữ chính.
Bất kể người đính hôn với nàng là Lục Thời Nghiễn hay Trần Thời Nghiễn hay Vương Thời Nghiễn, tất cả đều sẽ có kết cục này.
Sợ là cả ngày nay Lục Thời Nghiễn chưa ăn cơm.
Từ phòng bếp đi ra, Trần Hi lại thở dài một hơi.
Ngày hôm nay, số lần nàng thở dài cũng sắp vượt quá một năm qua rồi.
Nhưng chờ sau khi nàng ở Lục gia điều tra một phen, nhịn không được lại thở dài.
Thuốc hết thì thôi, sao ngay cả nước uống cũng không có?
Lục Thời Nghiễn đã trải qua những ngày này như thế nào?
Ngay cả thức ăn cũng không có, hắn còn bướng bỉnh cái gì, nhất định phải đưa thuốc bổ ném trả lại cho Trần gia?
Ánh sáng mờ nhạt của đèn dầu rơi vào khuôn mặt gầy gò yên tĩnh trên giường, nàng nhìn hắn một lát, khóe miệng khẽ giật giật.
Nhắm mắt lại thì nhìn rất ngoan.
Nhưng vừa mở mắt ra, niềm kiêu hãnh lạnh lùng đó lập tức phóng lên trời.
Lại nói tiếp, hắn cũng đọc sách không ít, tại sao còn cổ hủ như vậy?
Cái gì cốt khí, có thể quan trọng hơn so với mạng sống sao?
Ôm một bầu cốt khí kia, là có thể ăn có thể uống, hay là có thể sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ tới đây, Trần Hi nhịn không được muốn vỗ đầu hắn.
Đương nhiên, nàng chắc chắn không làm như vậy được.
Thật sự là do dáng vẻ này của Lục Thời Nghiễn quá yếu ớt, nàng sợ không chỉ đánh hắn tỉnh lại, mà đánh một cái hắn cũng đi đời.
Đứng một lát, nàng đi ra ngoài lấy nước, đốt bếp lò nhỏ ở dưới hành lang sau đó trực tiếp mang vào trong phòng -- ban đêm rất lạnh, Lục Thời Nghiễn bị bệnh, không có một chút sức sống, chăn lại mỏng, đốt bếp lò trong phòng cũng có thể ấm áp một chút.
Mới vừa đặt lò sưởi xong, thêm nước vào trong bình đun, Trần Hi đang dùng khăn thấm nước lau vết máu khóe miệng cho Lục Thời Nghiễn thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng tháo túi nhỏ từ bên hông xuống rồi mở ra.
Quả nhiên có vài miếng nhân sâm.
Đây là do hôm nay nàng bị đập bể đầu lại sốt cao không hạ, cha mẹ bỏ ra một số tiền lớn mua từ chỗ lang trung vì cứu sống nàng, nàng cố ý mang theo trên người.
Kỳ thật tổng cộng cũng không có bao nhiêu.
Trần gia cũng không giàu có, có thể mua sâm kéo dài tính mạng cho khuê nữ đã rất hết lòng.
Nàng chia miếng nhân sâm làm hai, cho một phần vào nấu trong bình.
Trước tiên cho Lục Thời Nghiễn uống chút canh sâm để giữ mạng.
Ước chừng hai khắc sau, Trần Hi đổ canh sâm ra chờ nguội một chút, lúc này mới tiến lên, một tay ôm cổ Lục Thời Nghiễn, một tay cầm bát đút đến bên miệng hắn.
Nhưng, không thành công.
Lục Thời Nghiễn hôn mê, căn bản không biết uống.
Trần Hi đành phải đặt Lục Thời Nghiễn xuống, sau đó đến phòng bếp tìm một cái thìa lại đây, để hắn nằm xuống, dùng thìa đút từng muỗng từng muỗng canh sâm cho hắn uống.
Nhìn hắn có thể nuốt canh sâm xuống, Trần Hi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ngay cả nuốt cũng không được, nàng thật sự chỉ có thể dùng biện pháp máu chó trong phim truyền hình là dùng miệng đút thôi.
Cho hắn uống xong một chén canh sâm, Trần Hi lại dò xét hơi thở của hắn, không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác hô hấp của hắn dường như mạnh hơn vừa rồi chút ít.
Để chứng minh phán đoán của mình, nàng bưng đèn dầu ghé sát vào cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.
Sắc mặt... hình như cũng không khá hơn ban ngày bao nhiêu.
Chỉ là lông mi của hắn cũng thật dài.
Vừa dài vừa vểnh, còn rất dày.
Sống mũi cũng cao thẳng.
Môi tuy mỏng, nhưng cũng rất đẹp.
Ngũ quan thật sự quá đẹp.
Chỉ là quá gầy, chờ trên mặt nuôi được thêm chút thịt, hiển nhiên sẽ trở thành một tiểu thư sinh tuấn tú.
Trần Hi nhẹ nhàng nói thầm, lớn lên đẹp mắt như vậy, cứ như vậy chết cũng thật đáng tiếc, ngươi có thể tranh giành chút tức giận để kiên trì không.
Bất kể người đính hôn với nàng là Lục Thời Nghiễn hay Trần Thời Nghiễn hay Vương Thời Nghiễn, tất cả đều sẽ có kết cục này.
Sợ là cả ngày nay Lục Thời Nghiễn chưa ăn cơm.
Từ phòng bếp đi ra, Trần Hi lại thở dài một hơi.
Ngày hôm nay, số lần nàng thở dài cũng sắp vượt quá một năm qua rồi.
Nhưng chờ sau khi nàng ở Lục gia điều tra một phen, nhịn không được lại thở dài.
Thuốc hết thì thôi, sao ngay cả nước uống cũng không có?
Lục Thời Nghiễn đã trải qua những ngày này như thế nào?
Ngay cả thức ăn cũng không có, hắn còn bướng bỉnh cái gì, nhất định phải đưa thuốc bổ ném trả lại cho Trần gia?
Ánh sáng mờ nhạt của đèn dầu rơi vào khuôn mặt gầy gò yên tĩnh trên giường, nàng nhìn hắn một lát, khóe miệng khẽ giật giật.
Nhắm mắt lại thì nhìn rất ngoan.
Nhưng vừa mở mắt ra, niềm kiêu hãnh lạnh lùng đó lập tức phóng lên trời.
Lại nói tiếp, hắn cũng đọc sách không ít, tại sao còn cổ hủ như vậy?
Cái gì cốt khí, có thể quan trọng hơn so với mạng sống sao?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôm một bầu cốt khí kia, là có thể ăn có thể uống, hay là có thể sống lâu trăm tuổi.
Nghĩ tới đây, Trần Hi nhịn không được muốn vỗ đầu hắn.
Đương nhiên, nàng chắc chắn không làm như vậy được.
Thật sự là do dáng vẻ này của Lục Thời Nghiễn quá yếu ớt, nàng sợ không chỉ đánh hắn tỉnh lại, mà đánh một cái hắn cũng đi đời.
Đứng một lát, nàng đi ra ngoài lấy nước, đốt bếp lò nhỏ ở dưới hành lang sau đó trực tiếp mang vào trong phòng -- ban đêm rất lạnh, Lục Thời Nghiễn bị bệnh, không có một chút sức sống, chăn lại mỏng, đốt bếp lò trong phòng cũng có thể ấm áp một chút.
Mới vừa đặt lò sưởi xong, thêm nước vào trong bình đun, Trần Hi đang dùng khăn thấm nước lau vết máu khóe miệng cho Lục Thời Nghiễn thì đột nhiên nghĩ đến cái gì, vội vàng tháo túi nhỏ từ bên hông xuống rồi mở ra.
Quả nhiên có vài miếng nhân sâm.
Đây là do hôm nay nàng bị đập bể đầu lại sốt cao không hạ, cha mẹ bỏ ra một số tiền lớn mua từ chỗ lang trung vì cứu sống nàng, nàng cố ý mang theo trên người.
Kỳ thật tổng cộng cũng không có bao nhiêu.
Trần gia cũng không giàu có, có thể mua sâm kéo dài tính mạng cho khuê nữ đã rất hết lòng.
Nàng chia miếng nhân sâm làm hai, cho một phần vào nấu trong bình.
Trước tiên cho Lục Thời Nghiễn uống chút canh sâm để giữ mạng.
Ước chừng hai khắc sau, Trần Hi đổ canh sâm ra chờ nguội một chút, lúc này mới tiến lên, một tay ôm cổ Lục Thời Nghiễn, một tay cầm bát đút đến bên miệng hắn.
Nhưng, không thành công.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Thời Nghiễn hôn mê, căn bản không biết uống.
Trần Hi đành phải đặt Lục Thời Nghiễn xuống, sau đó đến phòng bếp tìm một cái thìa lại đây, để hắn nằm xuống, dùng thìa đút từng muỗng từng muỗng canh sâm cho hắn uống.
Nhìn hắn có thể nuốt canh sâm xuống, Trần Hi thở phào nhẹ nhõm.
Nếu ngay cả nuốt cũng không được, nàng thật sự chỉ có thể dùng biện pháp máu chó trong phim truyền hình là dùng miệng đút thôi.
Cho hắn uống xong một chén canh sâm, Trần Hi lại dò xét hơi thở của hắn, không biết có phải là ảo giác hay không, cảm giác hô hấp của hắn dường như mạnh hơn vừa rồi chút ít.
Để chứng minh phán đoán của mình, nàng bưng đèn dầu ghé sát vào cẩn thận quan sát sắc mặt hắn.
Sắc mặt... hình như cũng không khá hơn ban ngày bao nhiêu.
Chỉ là lông mi của hắn cũng thật dài.
Vừa dài vừa vểnh, còn rất dày.
Sống mũi cũng cao thẳng.
Môi tuy mỏng, nhưng cũng rất đẹp.
Ngũ quan thật sự quá đẹp.
Chỉ là quá gầy, chờ trên mặt nuôi được thêm chút thịt, hiển nhiên sẽ trở thành một tiểu thư sinh tuấn tú.
Trần Hi nhẹ nhàng nói thầm, lớn lên đẹp mắt như vậy, cứ như vậy chết cũng thật đáng tiếc, ngươi có thể tranh giành chút tức giận để kiên trì không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro