Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt
A
Kim Hoàng Ngọc Mễ Lạp
2024-08-17 09:48:48
Cô nghi ngờ nhìn cậu ta, không nói gì, cậu thanh niên thấy cô vẫn chưa hết cảnh giác, lại nói: "Tôi tên là Vương Hổ, ngày nào cũng ở đây canh gác, anh Cường nói nếu anh đến thì bảo anh đến chỗ cũ tìm anh ấy."
Nghe cậu ta nói vậy, cô mới buông bỏ cảnh giác, gật đầu nói: "Được, vậy tôi đi tìm anh ấy."
Cô xách đồ đi thẳng đến căn nhà nhỏ lần trước, đến trước cửa gõ cửa, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cảnh giác hỏi: "Cậu tìm ai?"
Cô nói tìm anh Cường, đang nói thì anh Cường từ trong đi ra, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đi tới, mở cửa cho cô vào, vừa đi vừa nói: "Cậu em, tôi đợi cậu mấy ngày nay rồi, sao giờ cậu mới đến?"
Lần này cô đi theo anh ta vào trong nhà.
Cô đặt đồ xuống đất, mở ra cho anh Cường xem.
Anh Cường tiến lên, nhìn thấy đồ liền hít sâu một hơi, càng thêm coi trọng cô, nói chuyện cũng khách sáo hơn.
"Cậu em, mời ngồi, mời ngồi." Nói rồi bảo người đàn ông to lớn lúc nãy đi pha trà.
Diệp Thư ngồi xuống, nhưng không uống trà, cũng không dài dòng với anh Cường, trực tiếp nói giá cả, hỏi anh Cường có thu mua không.
Anh Cường nói bao nhiêu cũng lấy, giá cả không thành vấn đề, chỉ là muốn thêm một chút, hỏi cô có được không.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ đến thêm một chuyến nữa, vẫn có chừng này đồ."
Anh Cường thăm dò hỏi: "Có thể lấy thêm một chút không, ít thế này không đủ chia."
Cô lắc đầu: "Đồ này không dễ kiếm đâu, đây đều là đồ ăn của các vị lãnh đạo cấp cao ở trên, vất vả lắm mới kiếm được chừng này, còn thắt lưng là đồ bên nước ngoài gửi sang, nể mặt tôi mới cho tôi mấy cái."
Anh Cường nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ dặn khi nào có hàng thì nhớ tìm anh ta, anh ta sẽ không để cô thiệt đâu.
Diệp Thư bảo anh Cường cân hàng nhưng anh ta xua tay bảo tin tưởng cô, rồi trực tiếp thanh toán.
Tổng cộng 120 đồng, anh Cường đưa Diệp Thư 100 đồng tiền mặt, 20 đồng còn lại đưa bằng tem phiếu, Diệp Thư đã nói trước với anh ta là chỉ lấy tem phiếu lương thực, vải, công nghiệp, còn lại không lấy.
Diệp Thư nhận tiền, chào tạm biệt anh Cường rồi đi ra ngoài, đến đầu ngõ thì Vương Hổ đang canh gác cũng chào hỏi cô.
Diệp Thư đi ra khỏi chợ đen, đi dọc theo đường lớn một lát, cảm thấy không có ai đi theo mới rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh tìm chỗ khuất người cởi bỏ bộ đồ ngụy trang, thay giày, tháo khẩu trang và mũ ra. Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, trời ngày càng ấm áp, đội mũ bông cả buổi sáng cũng nóng, xem ra phải nghĩ cách, lần sau không thể đội mũ nữa.
Diệp Thư đợi thêm một lúc, xác định bên ngoài không có ai mới đi ra, đến nhà hàng quốc doanh, lại gọi hai cái bánh bao rồi ngồi ăn.
Lúc Diệp Thư đang ăn bánh bao thì anh Cường và đám người cũng đang bàn tán về cô, lúc Diệp Thư rời đi, gã to con mở cửa đã ra hiệu hỏi anh Cường có muốn đi theo không, anh Cường lắc đầu từ chối.
Chờ Diệp Thư đi khuất, gã to con mới hỏi anh Cường tại sao không cho anh ta đi theo.
Anh Cường nói sau lưng Diệp Thư chắc chắn có nhân vật lớn, nếu không thì không thể nào có được hàng tốt như vậy, nếu manh động đi theo, đắc tội với nhân vật lớn e là bọn họ gánh không nổi.
Sở dĩ anh Cường nói như vậy là vì anh ta đã đem số gạo mua được của Diệp Thư lần trước đến thành phố đưa cho người phía trên, cũng chính là đại ca của bọn họ, anh Cường chỉ là đại ca ở huyện Phong Hoa, trên anh ta còn có người, anh ta và các đại ca của những huyện khác đều là đối thủ cạnh tranh.
Lần trước, vừa nhìn thấy thứ anh Cường đưa đến, đại ca lập tức cho gọi anh ta đến, bảo anh ta kể lại chi tiết sự việc, còn dặn dò nhất định không được đắc tội với Diệp Thư.
Diệp Thư có thể lấy ra được thứ như vậy, lai lịch nhất định không nhỏ, phải biết rằng thứ như vậy ngay cả ở tỉnh thành cũng không có, người mà Diệp Thư nói đến, chỉ có thể là người ở trên cùng, loại người này bọn họ không thể đắc tội nổi.
Nghe cậu ta nói vậy, cô mới buông bỏ cảnh giác, gật đầu nói: "Được, vậy tôi đi tìm anh ấy."
Cô xách đồ đi thẳng đến căn nhà nhỏ lần trước, đến trước cửa gõ cửa, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi cảnh giác hỏi: "Cậu tìm ai?"
Cô nói tìm anh Cường, đang nói thì anh Cường từ trong đi ra, vừa nhìn thấy cô liền vội vàng đi tới, mở cửa cho cô vào, vừa đi vừa nói: "Cậu em, tôi đợi cậu mấy ngày nay rồi, sao giờ cậu mới đến?"
Lần này cô đi theo anh ta vào trong nhà.
Cô đặt đồ xuống đất, mở ra cho anh Cường xem.
Anh Cường tiến lên, nhìn thấy đồ liền hít sâu một hơi, càng thêm coi trọng cô, nói chuyện cũng khách sáo hơn.
"Cậu em, mời ngồi, mời ngồi." Nói rồi bảo người đàn ông to lớn lúc nãy đi pha trà.
Diệp Thư ngồi xuống, nhưng không uống trà, cũng không dài dòng với anh Cường, trực tiếp nói giá cả, hỏi anh Cường có thu mua không.
Anh Cường nói bao nhiêu cũng lấy, giá cả không thành vấn đề, chỉ là muốn thêm một chút, hỏi cô có được không.
Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Ngày mai tôi sẽ đến thêm một chuyến nữa, vẫn có chừng này đồ."
Anh Cường thăm dò hỏi: "Có thể lấy thêm một chút không, ít thế này không đủ chia."
Cô lắc đầu: "Đồ này không dễ kiếm đâu, đây đều là đồ ăn của các vị lãnh đạo cấp cao ở trên, vất vả lắm mới kiếm được chừng này, còn thắt lưng là đồ bên nước ngoài gửi sang, nể mặt tôi mới cho tôi mấy cái."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Anh Cường nghe vậy cũng không nói gì thêm, chỉ dặn khi nào có hàng thì nhớ tìm anh ta, anh ta sẽ không để cô thiệt đâu.
Diệp Thư bảo anh Cường cân hàng nhưng anh ta xua tay bảo tin tưởng cô, rồi trực tiếp thanh toán.
Tổng cộng 120 đồng, anh Cường đưa Diệp Thư 100 đồng tiền mặt, 20 đồng còn lại đưa bằng tem phiếu, Diệp Thư đã nói trước với anh ta là chỉ lấy tem phiếu lương thực, vải, công nghiệp, còn lại không lấy.
Diệp Thư nhận tiền, chào tạm biệt anh Cường rồi đi ra ngoài, đến đầu ngõ thì Vương Hổ đang canh gác cũng chào hỏi cô.
Diệp Thư đi ra khỏi chợ đen, đi dọc theo đường lớn một lát, cảm thấy không có ai đi theo mới rẽ vào con hẻm nhỏ bên cạnh tìm chỗ khuất người cởi bỏ bộ đồ ngụy trang, thay giày, tháo khẩu trang và mũ ra. Diệp Thư thở phào nhẹ nhõm, trời ngày càng ấm áp, đội mũ bông cả buổi sáng cũng nóng, xem ra phải nghĩ cách, lần sau không thể đội mũ nữa.
Diệp Thư đợi thêm một lúc, xác định bên ngoài không có ai mới đi ra, đến nhà hàng quốc doanh, lại gọi hai cái bánh bao rồi ngồi ăn.
Lúc Diệp Thư đang ăn bánh bao thì anh Cường và đám người cũng đang bàn tán về cô, lúc Diệp Thư rời đi, gã to con mở cửa đã ra hiệu hỏi anh Cường có muốn đi theo không, anh Cường lắc đầu từ chối.
Chờ Diệp Thư đi khuất, gã to con mới hỏi anh Cường tại sao không cho anh ta đi theo.
Anh Cường nói sau lưng Diệp Thư chắc chắn có nhân vật lớn, nếu không thì không thể nào có được hàng tốt như vậy, nếu manh động đi theo, đắc tội với nhân vật lớn e là bọn họ gánh không nổi.
Sở dĩ anh Cường nói như vậy là vì anh ta đã đem số gạo mua được của Diệp Thư lần trước đến thành phố đưa cho người phía trên, cũng chính là đại ca của bọn họ, anh Cường chỉ là đại ca ở huyện Phong Hoa, trên anh ta còn có người, anh ta và các đại ca của những huyện khác đều là đối thủ cạnh tranh.
Lần trước, vừa nhìn thấy thứ anh Cường đưa đến, đại ca lập tức cho gọi anh ta đến, bảo anh ta kể lại chi tiết sự việc, còn dặn dò nhất định không được đắc tội với Diệp Thư.
Diệp Thư có thể lấy ra được thứ như vậy, lai lịch nhất định không nhỏ, phải biết rằng thứ như vậy ngay cả ở tỉnh thành cũng không có, người mà Diệp Thư nói đến, chỉ có thể là người ở trên cùng, loại người này bọn họ không thể đắc tội nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro