Xuyên Về 60, Ta Chỉ Muốn Bình Phàm Sinh Hoạt
Chương 30
Kim Hoàng Ngọc Mễ Lạp
2024-08-17 09:48:48
Đừng xem thường mấy câu nói đó, nó đã gỡ bỏ tiếng xấu bất hiếu của Thúy Hồng, những người sống ở nông thôn đều biết, nếu bố mẹ trong nhà có tiếng xấu thì con cái sau này muốn cưới xin đều bị ảnh hưởng, hơn nữa bây giờ là những năm 60, nếu có tiếng xấu thì đừng nói đến chuyện tốt đẹp gì, thậm chí ra đường còn bị người ta khinh rẻ.
Cao Trường Phú lên tiếng: "Chia đều, tổng cộng có 63 đồng, chia làm ba phần, 3 đồng lẻ thì thôi, cho nhà đứa cả 20 đồng, nhà đứa hai 20 đồng, vợ chồng tôi 23 đồng, đàn gà thì không chia nữa, để vợ chồng đứa cả nuôi, ruộng tự canh tác tí nữa cũng chia làm ba phần, mỗi nhà một phần."
Lần này không ai lên tiếng phản đối, có vẻ như đều đồng ý.
Lúc này, đại đội trưởng lên tiếng: "Vấn đề phụng dưỡng bố mẹ, mọi người tính toán thế nào?"
Cao Trường Phú nhìn hai con trai: "Phụng dưỡng bố mẹ thì cứ theo quy định của làng, bây giờ tôi còn khỏe mạnh, chưa cần phụng dưỡng, đợi đến lúc tôi không làm được nữa, mỗi nhà mỗi năm cho vợ chồng tôi 15 đồng, lương thực thì bây giờ ăn cơm tập thể, sau này có thay đổi gì thì cho 100 cân lương thực thô, 30 cân gạo."
"Tất nhiên rồi, nếu bố mẹ có ốm đau gì, các nhà sẽ chia đều tiền thuốc men."
Cả Đại Xuyên và Đại Hải đều gật đầu đồng ý.
Thấy mọi người đều đồng ý, đại đội trưởng ký tên vào đơn phân chia gia sản do kế toán ghi chép, sau đó yêu cầu những người có mặt đều ký tên, ai không biết chữ thì điểm chỉ. Đợi lát nữa đo xong ruộng tự canh tác là xong việc chia nhà.
Trước đây, sau khi chia nhà xong, mọi người thường sẽ làm một bữa cơm chia tay, mời anh em họ hàng và cán bộ đến giúp đỡ chia nhà, bây giờ mọi người đều ăn cơm tập thể nên bữa cơm này cũng không còn nữa.
Đại đội trưởng và mọi người đứng dậy đi ra ngoài đo ruộng tự canh tác, thấy đại đội trưởng và mọi người đi ra, những người trong sân cũng ùa ra theo, Diệp Thư và Xuân Hạnh cũng đi theo đám đông ra ngoài, đại đội trưởng và mọi người đi vòng qua sân ra sau nhà, ruộng tự canh tác của nhà họ Cao ở ngay sau nhà, ruộng tự canh tác của nhà nào cũng ở cạnh nhà, như vậy cho tiện canh tác.
Những người xem náo nhiệt có người tiếp tục đi theo ra ruộng tự canh tác, có người thì về nhà, Xuân Hạnh còn muốn đi theo ra ruộng tự canh tác, Diệp Thư bảo cô ấy tự đi, Xuân Hạnh thấy Diệp Thư không đi thì cũng thấy mất hứng, liền cùng Diệp Thư về nhà.
Diệp Thư về đến nhà, nước trong nồi đã nguội, cô đành phải ôm thêm củi ra nhóm lửa, sau khi rửa mặt, ngâm chân xong, Diệp Thư lên giường trùm chăn, cởi quần áo ra ngủ, nằm xuống Diệp Thư lại thấy không ngủ được, trong lòng nhớ lại chuyện nhà họ Cao, Diệp Thư phát hiện chị Thúy Hồng có lẽ đã sớm lường trước được cảnh tượng này.
Nhìn chị ấy lúc đó như phát điên lên, nhưng từ đầu đến cuối nói năng rất mạch lạc, rõ ràng, nói ra hết những ấm ức của mình trong những năm qua, khiến mọi người đều đồng cảm, thương xót chị ấy, khiến dư luận nghiêng về phía chị ấy, bây giờ nghĩ lại những lời chị ấy nói, hình như đã luyện tập trong lòng vô số lần rồi.
Nhìn sang bà Cao, mẹ chồng của chị ấy, chỉ biết gào thét, ngoài việc khiến người ta càng thêm khẳng định bà ta là một bà mẹ chồng ác độc ra thì chẳng có tác dụng gì cho toàn bộ sự việc.
Nhìn vậy xem ra mọi chuyện đều đang theo ý của chị Thúy Hồng rồi, không khéo chuyện này là do chị ấy cố tình, không thì sao lần nào đi đâu chị ấy cũng dẫn theo con gái, chỉ có lần này là không, rõ ràng là chị ấy biết bà lão Cao không ưa gì con bé, cho nên mới cố tình để con bé lại.
Chuyện ngoài ý muốn duy nhất có lẽ là việc Đại Nha ngất xỉu vì đói, suy cho cùng thì chị Thúy Hồng có tính toán kỹ đến đâu cũng không thể ngờ được con bé lại ngất vì đói. Có lẽ chị ấy đã nghĩ kỹ sẽ kiếm cớ khác để làm ầm lên, ai dè vừa về đến nhà thì con bé đã ngất xỉu, đúng là cơ hội tốt để làm loạn, hòng đạt được mục đích chia nhà.
Cao Trường Phú lên tiếng: "Chia đều, tổng cộng có 63 đồng, chia làm ba phần, 3 đồng lẻ thì thôi, cho nhà đứa cả 20 đồng, nhà đứa hai 20 đồng, vợ chồng tôi 23 đồng, đàn gà thì không chia nữa, để vợ chồng đứa cả nuôi, ruộng tự canh tác tí nữa cũng chia làm ba phần, mỗi nhà một phần."
Lần này không ai lên tiếng phản đối, có vẻ như đều đồng ý.
Lúc này, đại đội trưởng lên tiếng: "Vấn đề phụng dưỡng bố mẹ, mọi người tính toán thế nào?"
Cao Trường Phú nhìn hai con trai: "Phụng dưỡng bố mẹ thì cứ theo quy định của làng, bây giờ tôi còn khỏe mạnh, chưa cần phụng dưỡng, đợi đến lúc tôi không làm được nữa, mỗi nhà mỗi năm cho vợ chồng tôi 15 đồng, lương thực thì bây giờ ăn cơm tập thể, sau này có thay đổi gì thì cho 100 cân lương thực thô, 30 cân gạo."
"Tất nhiên rồi, nếu bố mẹ có ốm đau gì, các nhà sẽ chia đều tiền thuốc men."
Cả Đại Xuyên và Đại Hải đều gật đầu đồng ý.
Thấy mọi người đều đồng ý, đại đội trưởng ký tên vào đơn phân chia gia sản do kế toán ghi chép, sau đó yêu cầu những người có mặt đều ký tên, ai không biết chữ thì điểm chỉ. Đợi lát nữa đo xong ruộng tự canh tác là xong việc chia nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây, sau khi chia nhà xong, mọi người thường sẽ làm một bữa cơm chia tay, mời anh em họ hàng và cán bộ đến giúp đỡ chia nhà, bây giờ mọi người đều ăn cơm tập thể nên bữa cơm này cũng không còn nữa.
Đại đội trưởng và mọi người đứng dậy đi ra ngoài đo ruộng tự canh tác, thấy đại đội trưởng và mọi người đi ra, những người trong sân cũng ùa ra theo, Diệp Thư và Xuân Hạnh cũng đi theo đám đông ra ngoài, đại đội trưởng và mọi người đi vòng qua sân ra sau nhà, ruộng tự canh tác của nhà họ Cao ở ngay sau nhà, ruộng tự canh tác của nhà nào cũng ở cạnh nhà, như vậy cho tiện canh tác.
Những người xem náo nhiệt có người tiếp tục đi theo ra ruộng tự canh tác, có người thì về nhà, Xuân Hạnh còn muốn đi theo ra ruộng tự canh tác, Diệp Thư bảo cô ấy tự đi, Xuân Hạnh thấy Diệp Thư không đi thì cũng thấy mất hứng, liền cùng Diệp Thư về nhà.
Diệp Thư về đến nhà, nước trong nồi đã nguội, cô đành phải ôm thêm củi ra nhóm lửa, sau khi rửa mặt, ngâm chân xong, Diệp Thư lên giường trùm chăn, cởi quần áo ra ngủ, nằm xuống Diệp Thư lại thấy không ngủ được, trong lòng nhớ lại chuyện nhà họ Cao, Diệp Thư phát hiện chị Thúy Hồng có lẽ đã sớm lường trước được cảnh tượng này.
Nhìn chị ấy lúc đó như phát điên lên, nhưng từ đầu đến cuối nói năng rất mạch lạc, rõ ràng, nói ra hết những ấm ức của mình trong những năm qua, khiến mọi người đều đồng cảm, thương xót chị ấy, khiến dư luận nghiêng về phía chị ấy, bây giờ nghĩ lại những lời chị ấy nói, hình như đã luyện tập trong lòng vô số lần rồi.
Nhìn sang bà Cao, mẹ chồng của chị ấy, chỉ biết gào thét, ngoài việc khiến người ta càng thêm khẳng định bà ta là một bà mẹ chồng ác độc ra thì chẳng có tác dụng gì cho toàn bộ sự việc.
Nhìn vậy xem ra mọi chuyện đều đang theo ý của chị Thúy Hồng rồi, không khéo chuyện này là do chị ấy cố tình, không thì sao lần nào đi đâu chị ấy cũng dẫn theo con gái, chỉ có lần này là không, rõ ràng là chị ấy biết bà lão Cao không ưa gì con bé, cho nên mới cố tình để con bé lại.
Chuyện ngoài ý muốn duy nhất có lẽ là việc Đại Nha ngất xỉu vì đói, suy cho cùng thì chị Thúy Hồng có tính toán kỹ đến đâu cũng không thể ngờ được con bé lại ngất vì đói. Có lẽ chị ấy đã nghĩ kỹ sẽ kiếm cớ khác để làm ầm lên, ai dè vừa về đến nhà thì con bé đã ngất xỉu, đúng là cơ hội tốt để làm loạn, hòng đạt được mục đích chia nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro