Xuyên Về 70: Ta Mang Theo Không Gian Vật Tư, Điên Cuồng Mua Bán
Chương 7
An Cung Đích Trúc Tử
2024-08-18 14:05:32
Cô nghiêm túc gật đầu đáp ứng, "Em cứ yên tâm, chị hứa với em."
"Cảm ơn." Nguyên chủ mỉm cười nhẹ nhõm. Thân ảnh cô ấy ngày càng mờ ảo, sau đó hóa thành những vì sao lấp lánh rồi biến mất.
Tô Hiểu Yến trong nháy mắt cảm thấy cơ thể nặng nề của mình nhẹ đi không ít, tiếp theo trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, là ký ức của nguyên chủ. May mà ý chí của cô mạnh mẽ, vẫn có thể chịu đựng được.
Xem xong, cô mới biết được yêu cầu sau cùng của nguyên chủ có nghĩa gì, thầm ghi nhớ trong lòng, chờ có cơ hội nhất định sẽ giúp cô ấy hỏi rõ ràng.
Đêm còn rất khuya, cô chìm vào giấc ngủ. Bao nhiêu năm nay lần đầu tiên ngủ ngon như vậy.
Ngày hôm sau trời sáng, Tô Hiểu Yến mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời.
Có lẽ là nguyên chủ hoàn toàn yên tâm rời đi, sốt cũng đã lui, bây giờ toàn thân tràn đầy sức sống, rất phấn chấn. Cô ngồi dậy, vén ba chiếc áo bông cùng chăn bông ra rồi gấp lại, sau đó giúp cô bé đang ngủ say đắp chăn, lúc này mới bước ra khỏi phòng.
Căn phòng bên cạnh không có động tĩnh gì, Tô Hiểu Yến bước chân nhẹ nhàng. Tối qua đổ mồ hôi khắp người, dính nhớp khó chịu, cô làm ướt một chiếc khăn mặt về phòng lau người rồi thay một bộ quần áo.
Chiếc khăn mặt này thô ráp, chà xát rất khó chịu, bộ quần áo này cũng đã được vá nhiều chỗ.
Nhà bếp không lớn, đủ các loại đồ dùng, chỉ là đồ ăn thì rất ít.
Trong thùng gạo chỉ có năm cân gạo tẻ mà quý nhân tặng, bên cạnh có chín quả trứng, hai quả hôm qua đã luộc nấu cháo, khoai lang có ba củ. Những gia vị, dầu muốn, củi đều hết sạch.
Tô Hiểu Yến biết làm một số món ăn gia đình, nhưng lúc này trong bếp chẳng có gì cả. Cô vo một ít gạo chuẩn bị tiếp tục nấu cháo trắng để uống, rồi lấy hai quả trứng hấp cháo trứng.
Ăn hết thì phải làm sao?
Tô Hiểu Yến đã nghĩ xong, lát nữa sẽ lấy đồ ăn từ không gian ra, vờ là lấy từ cửa hàng cung ứng vậy.
Sáng sớm, Tô Nhạc Tùng nhớ đến việc phải dậy nấu cháo cho chị gái uống, cậu dậy đúng giờ như mọi khi. Cậu vừa định ra sân rửa mặt thì nghe thấy tiếng động trong bếp, vội chạy tới, "Chị dậy sớm thế? Để em nấu cho."
"Cảm ơn." Nguyên chủ mỉm cười nhẹ nhõm. Thân ảnh cô ấy ngày càng mờ ảo, sau đó hóa thành những vì sao lấp lánh rồi biến mất.
Tô Hiểu Yến trong nháy mắt cảm thấy cơ thể nặng nề của mình nhẹ đi không ít, tiếp theo trong đầu hiện lên vô số hình ảnh, là ký ức của nguyên chủ. May mà ý chí của cô mạnh mẽ, vẫn có thể chịu đựng được.
Xem xong, cô mới biết được yêu cầu sau cùng của nguyên chủ có nghĩa gì, thầm ghi nhớ trong lòng, chờ có cơ hội nhất định sẽ giúp cô ấy hỏi rõ ràng.
Đêm còn rất khuya, cô chìm vào giấc ngủ. Bao nhiêu năm nay lần đầu tiên ngủ ngon như vậy.
Ngày hôm sau trời sáng, Tô Hiểu Yến mở mắt ra, ánh mắt sáng ngời.
Có lẽ là nguyên chủ hoàn toàn yên tâm rời đi, sốt cũng đã lui, bây giờ toàn thân tràn đầy sức sống, rất phấn chấn. Cô ngồi dậy, vén ba chiếc áo bông cùng chăn bông ra rồi gấp lại, sau đó giúp cô bé đang ngủ say đắp chăn, lúc này mới bước ra khỏi phòng.
Căn phòng bên cạnh không có động tĩnh gì, Tô Hiểu Yến bước chân nhẹ nhàng. Tối qua đổ mồ hôi khắp người, dính nhớp khó chịu, cô làm ướt một chiếc khăn mặt về phòng lau người rồi thay một bộ quần áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chiếc khăn mặt này thô ráp, chà xát rất khó chịu, bộ quần áo này cũng đã được vá nhiều chỗ.
Nhà bếp không lớn, đủ các loại đồ dùng, chỉ là đồ ăn thì rất ít.
Trong thùng gạo chỉ có năm cân gạo tẻ mà quý nhân tặng, bên cạnh có chín quả trứng, hai quả hôm qua đã luộc nấu cháo, khoai lang có ba củ. Những gia vị, dầu muốn, củi đều hết sạch.
Tô Hiểu Yến biết làm một số món ăn gia đình, nhưng lúc này trong bếp chẳng có gì cả. Cô vo một ít gạo chuẩn bị tiếp tục nấu cháo trắng để uống, rồi lấy hai quả trứng hấp cháo trứng.
Ăn hết thì phải làm sao?
Tô Hiểu Yến đã nghĩ xong, lát nữa sẽ lấy đồ ăn từ không gian ra, vờ là lấy từ cửa hàng cung ứng vậy.
Sáng sớm, Tô Nhạc Tùng nhớ đến việc phải dậy nấu cháo cho chị gái uống, cậu dậy đúng giờ như mọi khi. Cậu vừa định ra sân rửa mặt thì nghe thấy tiếng động trong bếp, vội chạy tới, "Chị dậy sớm thế? Để em nấu cho."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro