Xuyên Về 80: Quân Hôn Mai Mối, Yêu Vợ Đến Nghiện
Chương 34
Ngọc Lang
2024-11-05 14:55:01
"Anh cũng không biết sau này chúng ta có cãi nhau không, anh cũng không thể đảm bảo với em là sẽ không bao giờ cãi nhau, vì trong cuộc sống khó tránh khỏi những va chạm, mà anh và em còn phải ở bên nhau rất nhiều năm nữa."
"Nhưng Uyển Địch, anh có thể nghiêm túc nói với em rằng, anh yêu em, mà tình yêu thì có thể bao dung tất cả."
Thẩm Uyển Địch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quý Yến Lễ, mỉm cười: "Em yêu anh."
Quý Yến Lễ ôm Thẩm Uyển Địch, trêu chọc: "Không phải anh cũng yêu em sao?"
Thẩm Uyển Địch rất nghiêm túc nói: "Em yêu anh, là vì bản thân em yêu con người anh, chứ không phải dựa trên cơ sở anh yêu em."
Quý Yến Lễ hôn lên má Thẩm Uyển Địch một cái.
Thẩm Uyển Địch: "Đáng ghét."
Giữa lúc đùa giỡn, Thẩm Uyển Địch không khỏi nghĩ, hôn nhân là của mình, cuộc sống cũng là mình sống, Thẩm Uyển Địch không tin một giấc mơ có thể thay đổi tình cảm và số phận của mình, cho dù giấc mơ là thật, Thẩm Uyển Địch cũng không sợ, thay vì lo lắng chuyện tương lai, không bằng sống tốt cho hiện tại.
"Đói chưa? Dì Trương làm bánh bao và cháo rồi, xuống ăn không? Hay anh mang lên cho em?" Dì Trương là dì giúp việc nhà họ Quý.
Thẩm Uyển Địch cười, vỗ nhẹ vào Quý Yến Lễ: "Em có yếu đuối thế đâu? Xuống ăn cùng nhau đi."
Chỉ là vừa xuống giường, Thẩm Uyển Địch đã bị vả mặt, eo đau nhức, đùi mềm nhũn không có lực, suýt nữa không đứng vững, may được Quý Yến Lễ đỡ cô mới đứng vững được.
Thẩm Uyển Địch tức giận trừng mắt nhìn Quý Yến Lễ: “Tại anh đấy."
Quý Yến Lễ sờ mũi: "Lỗi anh, lỗi anh." Không hề nhắc đến chuyện lần sau sẽ sửa.
Sau đó anh dìu Thẩm Uyển Địch vào phòng vệ sinh rửa mặt, Thẩm Uyển Địch rửa mặt xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc ga giường tối qua treo lủng lẳng ngoài ban công, thêu hình uyên ương màu đỏ thẫm.
Mặt Thẩm Uyển Địch đỏ bừng: "Anh…anh giặt à?"
Quý Yến Lễ tỏ vẻ vô tội: "Đúng vậy, không phải bẩn rồi sao? Anh thuận tay giặt luôn, sao thế?"
May quá là Quý Yến Lễ giặt, nếu là dì Trương giặt thì đúng là không còn mặt mũi nào xuống ăn cơm. Nhưng treo ở đây...
Bất lực nói: "Không sao, xuống ăn cơm thôi."
...
Cùng lúc đó, tại bệnh viện của khu nhà ở gia đình quân khu cấp huyện thành phố Hải Thành.
Triệu Vân từ từ ngồi dậy, nhíu mày quan sát xung quanh, không phải cô ta đã bị đâm chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
"Nhưng Uyển Địch, anh có thể nghiêm túc nói với em rằng, anh yêu em, mà tình yêu thì có thể bao dung tất cả."
Thẩm Uyển Địch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Quý Yến Lễ, mỉm cười: "Em yêu anh."
Quý Yến Lễ ôm Thẩm Uyển Địch, trêu chọc: "Không phải anh cũng yêu em sao?"
Thẩm Uyển Địch rất nghiêm túc nói: "Em yêu anh, là vì bản thân em yêu con người anh, chứ không phải dựa trên cơ sở anh yêu em."
Quý Yến Lễ hôn lên má Thẩm Uyển Địch một cái.
Thẩm Uyển Địch: "Đáng ghét."
Giữa lúc đùa giỡn, Thẩm Uyển Địch không khỏi nghĩ, hôn nhân là của mình, cuộc sống cũng là mình sống, Thẩm Uyển Địch không tin một giấc mơ có thể thay đổi tình cảm và số phận của mình, cho dù giấc mơ là thật, Thẩm Uyển Địch cũng không sợ, thay vì lo lắng chuyện tương lai, không bằng sống tốt cho hiện tại.
"Đói chưa? Dì Trương làm bánh bao và cháo rồi, xuống ăn không? Hay anh mang lên cho em?" Dì Trương là dì giúp việc nhà họ Quý.
Thẩm Uyển Địch cười, vỗ nhẹ vào Quý Yến Lễ: "Em có yếu đuối thế đâu? Xuống ăn cùng nhau đi."
Chỉ là vừa xuống giường, Thẩm Uyển Địch đã bị vả mặt, eo đau nhức, đùi mềm nhũn không có lực, suýt nữa không đứng vững, may được Quý Yến Lễ đỡ cô mới đứng vững được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Uyển Địch tức giận trừng mắt nhìn Quý Yến Lễ: “Tại anh đấy."
Quý Yến Lễ sờ mũi: "Lỗi anh, lỗi anh." Không hề nhắc đến chuyện lần sau sẽ sửa.
Sau đó anh dìu Thẩm Uyển Địch vào phòng vệ sinh rửa mặt, Thẩm Uyển Địch rửa mặt xong ngẩng đầu lên liền nhìn thấy chiếc ga giường tối qua treo lủng lẳng ngoài ban công, thêu hình uyên ương màu đỏ thẫm.
Mặt Thẩm Uyển Địch đỏ bừng: "Anh…anh giặt à?"
Quý Yến Lễ tỏ vẻ vô tội: "Đúng vậy, không phải bẩn rồi sao? Anh thuận tay giặt luôn, sao thế?"
May quá là Quý Yến Lễ giặt, nếu là dì Trương giặt thì đúng là không còn mặt mũi nào xuống ăn cơm. Nhưng treo ở đây...
Bất lực nói: "Không sao, xuống ăn cơm thôi."
...
Cùng lúc đó, tại bệnh viện của khu nhà ở gia đình quân khu cấp huyện thành phố Hải Thành.
Triệu Vân từ từ ngồi dậy, nhíu mày quan sát xung quanh, không phải cô ta đã bị đâm chết rồi sao? Sao lại xuất hiện ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro