Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 12
2024-11-20 14:25:27
“Tô Nhiễm, thật là tình cờ nhỉ. Cô làm việc ở đây à?”
Không ai khác chính là Bạch Vi, đi cùng cô ta là Lục Hoài Xuyên, gã đàn ông bội bạc.
Tô Nhiễm nhìn sang Thẩm Giai, nhún vai bất lực: “Chắc mình ra cửa quên xem lịch, nên mới gặp phải hai thứ ô uế này.”
Rồi cô bình tĩnh đưa túi cho người bán hàng: “Làm ơn giúp tôi thanh toán cái túi này.”
Người bán hàng lúc này mới nhận ra Tô Nhiễm không phải đến chỉ để xem chơi. Gương mặt cô nhân viên lập tức rạng rỡ: “Cô có con mắt tinh tường thật đấy. Chiếc túi này là phiên bản độc nhất ở Giang Thành.”
Tô Nhiễm chẳng bận tâm lời tâng bốc, đưa thẻ ngân hàng ra: “Quẹt thẻ đi.”
Lúc này, Bạch Vi liếc mắt sang Lục Hoài Xuyên: “Anh yêu, em cũng thích chiếc túi kia.”
Dù thực ra chẳng ưa thích chiếc túi, nhưng chỉ cần biết Tô Nhiễm thích, Bạch Vi quyết không để cô có được nó.
Lục Hoài Xuyên là cậu ấm nhà giàu với hắn mà nói mua một chiếc túi chẳng đáng là gì.
Hắn nhìn người bán hàng, ra lệnh: “Không nghe thấy bạn gái tôi nói gì à? Gói túi lại cho cô ấy đi.”
Người bán hàng lúng túng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tô Nhiễm và Bạch Vi, không biết xử lý thế nào.
Tô Nhiễm cười nhạt, nhìn nhân viên bán hàng và hỏi: “Làm chuyện gì cũng phải theo thứ tự trước sau đúng không?”
“Thứ tự trước sau à?” Bạch Vi cười lạnh, kéo tay Lục Hoài Xuyên: “Đến trước thì có tác dụng gì chứ?”
Thẩm Giai tức đến mức định lớn tiếng, nhưng bị Tô Nhiễm kéo lại.
“Đúng là hết nói nổi với cái kiểu tự hào về việc cướp bạn trai người khác.” Thẩm Giai lẩm bẩm đầy bực dọc.
Tô Nhiễm không muốn mất thời gian với loại người như Bạch Vi. Cô còn có nhiều việc quan trọng phải làm.
May thay, người bán hàng cũng tỏ ra khá biết điều. Cô ta cúi người lịch sự trước Bạch Vi: “Xin lỗi, nhưng vị khách này đã chọn trước.”
Mặt Bạch Vi lập tức xị xuống. Cô ta làm nũng: “Anh yêu, em muốn chiếc túi này mà!”
Giọng cô ta ngọt đến mức Tô Nhiễm cảm thấy hơi tê chân. Nếu Liễu Hạ Huệ có ở đây, chắc cũng không chịu nổi mà quỳ xuống.
Lục Hoài Xuyên rõ ràng không thể cưỡng lại. Hắn rút thẻ trong ví ra, đưa cho nhân viên: “Đây là thẻ bạc của tôi. Có thẻ hội viên hạng cao sẽ được ưu tiên phải không?”
Nhân viên kiểm tra thẻ, rồi gượng cười: “Đúng vậy. Theo quy định của cửa hàng, hội viên cấp cao được ưu tiên.”
Nhưng vấn đề bây giờ là cô ta không biết liệu Tô Nhiễm có phải là hội viên hay không.
Không ai khác chính là Bạch Vi, đi cùng cô ta là Lục Hoài Xuyên, gã đàn ông bội bạc.
Tô Nhiễm nhìn sang Thẩm Giai, nhún vai bất lực: “Chắc mình ra cửa quên xem lịch, nên mới gặp phải hai thứ ô uế này.”
Rồi cô bình tĩnh đưa túi cho người bán hàng: “Làm ơn giúp tôi thanh toán cái túi này.”
Người bán hàng lúc này mới nhận ra Tô Nhiễm không phải đến chỉ để xem chơi. Gương mặt cô nhân viên lập tức rạng rỡ: “Cô có con mắt tinh tường thật đấy. Chiếc túi này là phiên bản độc nhất ở Giang Thành.”
Tô Nhiễm chẳng bận tâm lời tâng bốc, đưa thẻ ngân hàng ra: “Quẹt thẻ đi.”
Lúc này, Bạch Vi liếc mắt sang Lục Hoài Xuyên: “Anh yêu, em cũng thích chiếc túi kia.”
Dù thực ra chẳng ưa thích chiếc túi, nhưng chỉ cần biết Tô Nhiễm thích, Bạch Vi quyết không để cô có được nó.
Lục Hoài Xuyên là cậu ấm nhà giàu với hắn mà nói mua một chiếc túi chẳng đáng là gì.
Hắn nhìn người bán hàng, ra lệnh: “Không nghe thấy bạn gái tôi nói gì à? Gói túi lại cho cô ấy đi.”
Người bán hàng lúng túng, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Tô Nhiễm và Bạch Vi, không biết xử lý thế nào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhiễm cười nhạt, nhìn nhân viên bán hàng và hỏi: “Làm chuyện gì cũng phải theo thứ tự trước sau đúng không?”
“Thứ tự trước sau à?” Bạch Vi cười lạnh, kéo tay Lục Hoài Xuyên: “Đến trước thì có tác dụng gì chứ?”
Thẩm Giai tức đến mức định lớn tiếng, nhưng bị Tô Nhiễm kéo lại.
“Đúng là hết nói nổi với cái kiểu tự hào về việc cướp bạn trai người khác.” Thẩm Giai lẩm bẩm đầy bực dọc.
Tô Nhiễm không muốn mất thời gian với loại người như Bạch Vi. Cô còn có nhiều việc quan trọng phải làm.
May thay, người bán hàng cũng tỏ ra khá biết điều. Cô ta cúi người lịch sự trước Bạch Vi: “Xin lỗi, nhưng vị khách này đã chọn trước.”
Mặt Bạch Vi lập tức xị xuống. Cô ta làm nũng: “Anh yêu, em muốn chiếc túi này mà!”
Giọng cô ta ngọt đến mức Tô Nhiễm cảm thấy hơi tê chân. Nếu Liễu Hạ Huệ có ở đây, chắc cũng không chịu nổi mà quỳ xuống.
Lục Hoài Xuyên rõ ràng không thể cưỡng lại. Hắn rút thẻ trong ví ra, đưa cho nhân viên: “Đây là thẻ bạc của tôi. Có thẻ hội viên hạng cao sẽ được ưu tiên phải không?”
Nhân viên kiểm tra thẻ, rồi gượng cười: “Đúng vậy. Theo quy định của cửa hàng, hội viên cấp cao được ưu tiên.”
Nhưng vấn đề bây giờ là cô ta không biết liệu Tô Nhiễm có phải là hội viên hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro