Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 18
2024-11-05 15:26:03
Hai ông già chạy còn nhanh hơn cả Tô Nhiễm. Khi mở cốp xe ra, họ đều sững sờ trước cảnh tượng bên trong, là tranh chữ và mấy chiếc bình sứ, ngọc trai lăn lóc khắp nơi.
Cô bé này đúng là gan lớn, chẳng sợ những báu vật vô giá này bị đập vỡ sao?
Cả hai nhìn nhau, trong lòng đã hiểu.
Họ nhanh chóng mang hết đồ vào phòng sách rồi xem xét đến khi trời tối mới chịu ngừng.
Ông chủ Lâm ôm khư khư một chiếc bình và nói: "Chiếc bình này, tôi mua, ba ngàn vạn."
Từ lúc bước vào, ông chủ Lâm đã không buông chiếc bình này ra, có vẻ thật sự rất thích.
Tô Nhiễm định gật đầu đồng ý thì ông Lục nghiêm mặt: "Đã vào nhà tôi, sao có thể để ông mang đi?"
Ông Lục liền quay sang Tô Nhiễm, đổi sang giọng vui vẻ: "Sau này có gì cứ mang hết đến cho ông già này nhé."
Ông chủ Lâm tỏ vẻ không hài lòng: "Rõ ràng tôi là người dẫn cô bé đến, sao cuối cùng lại phải nhường cho ông?"
Hai ông già tranh cãi ầm ĩ cả chục phút, nước bọt văng tung tóe. Tô Nhiễm đành đứng ra hòa giải: "Hai ông, chiếc bình này bình thường thôi. Lần tới tôi sẽ mang thêm vài cái cho các ông."
"Bình thường? Lại còn mang thêm vài cái?"
Hai ông già há hốc miệng nhìn cô. Báu vật như thế này mà trong mắt cô bé lại chẳng có gì đặc biệt?
Nhưng nhìn thái độ của Tô Nhiễm, rõ ràng cô không phải đang đùa.
Cuối cùng, cả hai ông già đành bắt tay làm hòa.
Ông Lục đúng là phóng khoáng, mua hết toàn bộ những gì Tô Nhiễm mang đến với giá trên trời.
Dù ông chủ Lâm tiếc đứt ruột, nhưng cũng đành chịu thua trước sự giàu có của đối phương.
Sau khi chuyển khoản xong, ông Lục mời Tô Nhiễm vào phòng khách rồi pha loại trà Phổ Nhĩ ngon nhất.
Tô Nhiễm không rành về trà, chỉ biết hùa theo khen vài câu.
Trong lúc uống trà, ông Lục đánh giá cô gái trước mặt: "Cô bé này khoảng hai mươi tuổi, trông rất có khí chất, hợp ý ông già này quá."
Ông Lục nhẹ nhàng đặt tách trà xuống và hỏi: "Cô bé có bạn trai chưa?"
Ông chủ Lâm suýt phun cả ngụm trà ra: "Ông Lục, ông đúng là lòng tham không đáy. Muốn cô bé làm cháu dâu để sau này tất cả bảo vật đều về tay ông à?"
Ông Lục phớt lờ lời trêu chọc của ông chủ Lâm, chỉ im lặng chờ câu trả lời của Tô Nhiễm.
Không suy nghĩ gì, cô buột miệng: "Yêu đương gì chứ? Đến chó còn không thèm yêu, tôi càng chẳng cần."
Cô bé này đúng là gan lớn, chẳng sợ những báu vật vô giá này bị đập vỡ sao?
Cả hai nhìn nhau, trong lòng đã hiểu.
Họ nhanh chóng mang hết đồ vào phòng sách rồi xem xét đến khi trời tối mới chịu ngừng.
Ông chủ Lâm ôm khư khư một chiếc bình và nói: "Chiếc bình này, tôi mua, ba ngàn vạn."
Từ lúc bước vào, ông chủ Lâm đã không buông chiếc bình này ra, có vẻ thật sự rất thích.
Tô Nhiễm định gật đầu đồng ý thì ông Lục nghiêm mặt: "Đã vào nhà tôi, sao có thể để ông mang đi?"
Ông Lục liền quay sang Tô Nhiễm, đổi sang giọng vui vẻ: "Sau này có gì cứ mang hết đến cho ông già này nhé."
Ông chủ Lâm tỏ vẻ không hài lòng: "Rõ ràng tôi là người dẫn cô bé đến, sao cuối cùng lại phải nhường cho ông?"
Hai ông già tranh cãi ầm ĩ cả chục phút, nước bọt văng tung tóe. Tô Nhiễm đành đứng ra hòa giải: "Hai ông, chiếc bình này bình thường thôi. Lần tới tôi sẽ mang thêm vài cái cho các ông."
"Bình thường? Lại còn mang thêm vài cái?"
Hai ông già há hốc miệng nhìn cô. Báu vật như thế này mà trong mắt cô bé lại chẳng có gì đặc biệt?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng nhìn thái độ của Tô Nhiễm, rõ ràng cô không phải đang đùa.
Cuối cùng, cả hai ông già đành bắt tay làm hòa.
Ông Lục đúng là phóng khoáng, mua hết toàn bộ những gì Tô Nhiễm mang đến với giá trên trời.
Dù ông chủ Lâm tiếc đứt ruột, nhưng cũng đành chịu thua trước sự giàu có của đối phương.
Sau khi chuyển khoản xong, ông Lục mời Tô Nhiễm vào phòng khách rồi pha loại trà Phổ Nhĩ ngon nhất.
Tô Nhiễm không rành về trà, chỉ biết hùa theo khen vài câu.
Trong lúc uống trà, ông Lục đánh giá cô gái trước mặt: "Cô bé này khoảng hai mươi tuổi, trông rất có khí chất, hợp ý ông già này quá."
Ông Lục nhẹ nhàng đặt tách trà xuống và hỏi: "Cô bé có bạn trai chưa?"
Ông chủ Lâm suýt phun cả ngụm trà ra: "Ông Lục, ông đúng là lòng tham không đáy. Muốn cô bé làm cháu dâu để sau này tất cả bảo vật đều về tay ông à?"
Ông Lục phớt lờ lời trêu chọc của ông chủ Lâm, chỉ im lặng chờ câu trả lời của Tô Nhiễm.
Không suy nghĩ gì, cô buột miệng: "Yêu đương gì chứ? Đến chó còn không thèm yêu, tôi càng chẳng cần."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro