Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 2
2024-11-05 15:26:03
Một tiếng “keng” khô khốc vang lên, vật kia rơi xuống đất, nằm im bất động.
Là một đại tướng quân của Đại Hạ, người trấn thủ biên cương Bắc Cảnh, Tiêu Vân Đình đã trải qua vô vàn trận chiến, gặp đủ loại âm mưu và binh khí. Thế nhưng, thứ này… quả là lần đầu tiên chàng chứng kiến.
Chàng cau mày suy tư. Vật này lại chui ra từ chiếc bát mà vương phi đã đưa cho chàng. Lẽ nào… đây không phải là ám khí?
Ngón tay thô ráp của Tiêu Vân Đình khẽ vuốt qua cằm, vẻ tuấn tú trên gương mặt càng thêm phần lạnh lùng bởi hàng chân mày nhíu chặt, lộ rõ sát khí ngầm.
Chàng cẩn thận bước lại gần, cúi xuống, lấy tay khẽ chạm vào vật đó.
Một cảm giác lạnh băng truyền đến, và ngay lúc ấy, vật kia lại phát sáng.
Chàng nhíu mày, lẩm bẩm: "Vương phi… sao nàng lại ở trong chiếc hộp nhỏ bé này?"
"Vì sao y phục của nàng lại kỳ lạ đến thế?"
Tiêu Vân Đình trố mắt kinh ngạc, trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn.
Ngay giây tiếp theo, chiếc hộp nhỏ đó bỗng tối đen trở lại, trở thành một khối đen vô tri vô giác.
Chàng thử nhấn vào nó một lần nữa…
Đúng lúc chàng dần quen với sự kỳ lạ này, bên ngoài trướng vang lên tiếng của Lâm phó tướng: "Nguyên soái, có quân tình khẩn cấp."
Tiêu Vân Đình vội vàng nhặt chiếc hộp nhỏ, cất vào trong ngực áo, rồi ung dung ngồi lại trên ghế Thái sư: "Trình lên."
Lâm phó tướng bước vào, hai tay dâng lên một bức mật thư được niêm phong trong ống trúc nhỏ.
Tiêu Vân Đình chưa vội mở ra, chàng khẽ lướt tay qua miệng bát, mắt nheo lại, hỏi: "Đám huynh đệ được phái đi do thám đã về chưa?"
Lâm phó tướng lắc đầu, cung kính đáp: "Vẫn chưa về doanh, thưa nguyên soái."
Chàng khoát tay: "Ngươi lui xuống trước, có tin báo thì lập tức trình lên."
Lâm phó tướng cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Đợi khi phó tướng rời đi, Tiêu Vân Đình mới với tay cầm lấy bức mật thư. Thế nhưng khi cúi xuống nhìn lại, trong bát đã hoàn toàn trống rỗng.
Chàng đảo mắt một vòng quanh bàn, cũng không tìm thấy dấu vết gì của chiếc hộp nhỏ vừa rồi.
"Kỳ quái thật, lẽ nào thứ này còn có thể biến mất không dấu vết?"
Chàng trầm ngâm suy tư, cảm thấy sự việc này càng thêm khó lường.
….
Rời khỏi đoàn phim, Tô Nhiễm vội vã chạy về ký túc xá vừa kịp lúc trước khi dì quản lý khóa cổng.
Đến trước cửa phòng 308, cô đang định đẩy cửa bước vào thì chợt nghe tiếng trò chuyện từ bên trong.
“Vi Vi, chiêu này của cậu quả thực cao tay.”
Là một đại tướng quân của Đại Hạ, người trấn thủ biên cương Bắc Cảnh, Tiêu Vân Đình đã trải qua vô vàn trận chiến, gặp đủ loại âm mưu và binh khí. Thế nhưng, thứ này… quả là lần đầu tiên chàng chứng kiến.
Chàng cau mày suy tư. Vật này lại chui ra từ chiếc bát mà vương phi đã đưa cho chàng. Lẽ nào… đây không phải là ám khí?
Ngón tay thô ráp của Tiêu Vân Đình khẽ vuốt qua cằm, vẻ tuấn tú trên gương mặt càng thêm phần lạnh lùng bởi hàng chân mày nhíu chặt, lộ rõ sát khí ngầm.
Chàng cẩn thận bước lại gần, cúi xuống, lấy tay khẽ chạm vào vật đó.
Một cảm giác lạnh băng truyền đến, và ngay lúc ấy, vật kia lại phát sáng.
Chàng nhíu mày, lẩm bẩm: "Vương phi… sao nàng lại ở trong chiếc hộp nhỏ bé này?"
"Vì sao y phục của nàng lại kỳ lạ đến thế?"
Tiêu Vân Đình trố mắt kinh ngạc, trong lòng dấy lên một cơn sóng lớn.
Ngay giây tiếp theo, chiếc hộp nhỏ đó bỗng tối đen trở lại, trở thành một khối đen vô tri vô giác.
Chàng thử nhấn vào nó một lần nữa…
Đúng lúc chàng dần quen với sự kỳ lạ này, bên ngoài trướng vang lên tiếng của Lâm phó tướng: "Nguyên soái, có quân tình khẩn cấp."
Tiêu Vân Đình vội vàng nhặt chiếc hộp nhỏ, cất vào trong ngực áo, rồi ung dung ngồi lại trên ghế Thái sư: "Trình lên."
Lâm phó tướng bước vào, hai tay dâng lên một bức mật thư được niêm phong trong ống trúc nhỏ.
Tiêu Vân Đình chưa vội mở ra, chàng khẽ lướt tay qua miệng bát, mắt nheo lại, hỏi: "Đám huynh đệ được phái đi do thám đã về chưa?"
Lâm phó tướng lắc đầu, cung kính đáp: "Vẫn chưa về doanh, thưa nguyên soái."
Chàng khoát tay: "Ngươi lui xuống trước, có tin báo thì lập tức trình lên."
Lâm phó tướng cúi người hành lễ rồi lui ra ngoài.
Đợi khi phó tướng rời đi, Tiêu Vân Đình mới với tay cầm lấy bức mật thư. Thế nhưng khi cúi xuống nhìn lại, trong bát đã hoàn toàn trống rỗng.
Chàng đảo mắt một vòng quanh bàn, cũng không tìm thấy dấu vết gì của chiếc hộp nhỏ vừa rồi.
"Kỳ quái thật, lẽ nào thứ này còn có thể biến mất không dấu vết?"
Chàng trầm ngâm suy tư, cảm thấy sự việc này càng thêm khó lường.
….
Rời khỏi đoàn phim, Tô Nhiễm vội vã chạy về ký túc xá vừa kịp lúc trước khi dì quản lý khóa cổng.
Đến trước cửa phòng 308, cô đang định đẩy cửa bước vào thì chợt nghe tiếng trò chuyện từ bên trong.
“Vi Vi, chiêu này của cậu quả thực cao tay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro