Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 29
2024-11-20 14:25:27
Chỉ một lát sau, điện thoại đã được kết nối, giọng lười biếng của Tô Nhiễm vang lên: "Ông Lục, tìm tôi có chuyện gì thế?"
Lục Văn Viễn bật cười sảng khoái: "Cô bé, tôi đang ở sân vận động trường các cô. Có rảnh đến gặp tôi một lát không?"
Nghe xong, Tô Nhiễm chỉ ừ một tiếng, giọng uể oải: "Ừm... Ông đang ở trường tôi á?"
Câu hỏi này lớn đến nỗi hiệu trưởng và phó hiệu trưởng phải nhăn mặt vì âm thanh chói tai.
Lục Văn Viễn vuốt râu, cười: "Đúng vậy, tiện không? Đến đây gặp tôi một lát được chứ?"
Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây.
Rồi Tô Nhiễm đáp, giọng không kém phần chảnh: "Nếu ông đã mời nhiệt tình thế, tôi cũng ráng mà tới vậy."
"Ráng mà tới"? Câu nói này khiến hiệu trưởng càng thêm tò mò về cô học sinh "không sợ trời, không sợ đất" này.
Khi người dẫn chương trình chuẩn bị tuyên bố bắt đầu buổi lễ, Lục Văn Viễn giơ tay ra hiệu: "Chờ chút, vẫn còn một vị khách quý chưa đến."
Nói rồi, ông đứng dậy, chuẩn bị ra tận cửa sân vận động để đón người.
Người dẫn chương trình cũng tươi cười phụ họa: "Đồ ngon không sợ chờ lâu. Có lẽ vị khách quý mà Lục tổng nói sẽ mang đến cho chúng ta một bất ngờ lớn."
Cả sân vận động náo nhiệt hẳn lên, ai cũng tò mò không biết nhân vật đặc biệt này là ai.
Ngay cả Lục Hoài Xuyên cũng không rõ ông nội mình đang có ý gì.
Bạch Vi đứng bên cạnh, kích động đến mức xoa tay liên tục: "Ở Giang Thành này, chắc chỉ có nhân vật tầm cỡ mới khiến ông nội anh đích thân ra đón như vậy."
…
Khoảng mười phút sau, Tô Nhiễm xuất hiện trong tầm mắt của Lục Văn Viễn.
Cô mặc một chiếc váy hoa đơn giản, tóc cột đuôi ngựa, trông vừa thoải mái vừa năng động.
Dù trời nắng gắt, Lục Văn Viễn vẫn không ngại bước tới đón cô: "Cô bé, cuối cùng cũng đến rồi."
Tô Nhiễm cười ranh mãnh: "Đón tôi làm gì? Tôi chẳng có tiền để quyên góp đâu."
Thực ra, cô đã đoán được Lục Văn Viễn chính là ông nội của Lục Hoài Xuyên, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng quên đi. Mãi cho đến khi nhận được cuộc gọi, cô mới chắc chắn về chuyện này.
Nếu có cơ hội tay xé "bạch liên hoa", chân đạp "nam cặn bã", thì sao lại không vui vẻ mà tận hưởng chứ?
Khi Lục Văn Viễn và Tô Nhiễm cùng bước vào sân vận động, hàng nghìn học sinh đều tò mò ngó nhìn.
"Đẹp quá!"
"Hình như là Tô Nhiễm."
"Đừng đùa, trông giống thật đấy, nhưng làm sao có khả năng nhỉ?"
Lục Văn Viễn bật cười sảng khoái: "Cô bé, tôi đang ở sân vận động trường các cô. Có rảnh đến gặp tôi một lát không?"
Nghe xong, Tô Nhiễm chỉ ừ một tiếng, giọng uể oải: "Ừm... Ông đang ở trường tôi á?"
Câu hỏi này lớn đến nỗi hiệu trưởng và phó hiệu trưởng phải nhăn mặt vì âm thanh chói tai.
Lục Văn Viễn vuốt râu, cười: "Đúng vậy, tiện không? Đến đây gặp tôi một lát được chứ?"
Đầu dây bên kia im lặng trong vài giây.
Rồi Tô Nhiễm đáp, giọng không kém phần chảnh: "Nếu ông đã mời nhiệt tình thế, tôi cũng ráng mà tới vậy."
"Ráng mà tới"? Câu nói này khiến hiệu trưởng càng thêm tò mò về cô học sinh "không sợ trời, không sợ đất" này.
Khi người dẫn chương trình chuẩn bị tuyên bố bắt đầu buổi lễ, Lục Văn Viễn giơ tay ra hiệu: "Chờ chút, vẫn còn một vị khách quý chưa đến."
Nói rồi, ông đứng dậy, chuẩn bị ra tận cửa sân vận động để đón người.
Người dẫn chương trình cũng tươi cười phụ họa: "Đồ ngon không sợ chờ lâu. Có lẽ vị khách quý mà Lục tổng nói sẽ mang đến cho chúng ta một bất ngờ lớn."
Cả sân vận động náo nhiệt hẳn lên, ai cũng tò mò không biết nhân vật đặc biệt này là ai.
Ngay cả Lục Hoài Xuyên cũng không rõ ông nội mình đang có ý gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Vi đứng bên cạnh, kích động đến mức xoa tay liên tục: "Ở Giang Thành này, chắc chỉ có nhân vật tầm cỡ mới khiến ông nội anh đích thân ra đón như vậy."
…
Khoảng mười phút sau, Tô Nhiễm xuất hiện trong tầm mắt của Lục Văn Viễn.
Cô mặc một chiếc váy hoa đơn giản, tóc cột đuôi ngựa, trông vừa thoải mái vừa năng động.
Dù trời nắng gắt, Lục Văn Viễn vẫn không ngại bước tới đón cô: "Cô bé, cuối cùng cũng đến rồi."
Tô Nhiễm cười ranh mãnh: "Đón tôi làm gì? Tôi chẳng có tiền để quyên góp đâu."
Thực ra, cô đã đoán được Lục Văn Viễn chính là ông nội của Lục Hoài Xuyên, nhưng chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng quên đi. Mãi cho đến khi nhận được cuộc gọi, cô mới chắc chắn về chuyện này.
Nếu có cơ hội tay xé "bạch liên hoa", chân đạp "nam cặn bã", thì sao lại không vui vẻ mà tận hưởng chứ?
Khi Lục Văn Viễn và Tô Nhiễm cùng bước vào sân vận động, hàng nghìn học sinh đều tò mò ngó nhìn.
"Đẹp quá!"
"Hình như là Tô Nhiễm."
"Đừng đùa, trông giống thật đấy, nhưng làm sao có khả năng nhỉ?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro