Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 39
2024-11-05 15:26:03
Thái hậu khẽ giơ tay: “Nếu Hoàng hậu đã nói vậy, Vân Đình, con hãy trình kinh Phật lên đây.”
Tiêu Vân Đình từ tốn bước tới, hai tay nâng mảnh vải trình lên.
Thái hậu từ từ mở mảnh vải, càng đọc càng thấy kinh ngạc, sắc mặt dần thay đổi.
Hoàng hậu và Thái tử quan sát Thái hậu, trong lòng đều mong chờ một cơn giận dữ.
Càn Minh Đế luôn hiếu kính với thái hậu, tiến đến gần rồi hỏi: “Mẫu hậu, có chuyện gì sao?”
Thái hậu không nói lời nào, chỉ đưa mảnh vải cho hoàng đế.
Càn Minh Đế lướt nhanh qua, nhưng đã hiểu ngay lý do khiến thái hậu xúc động: “Tốt, tốt lắm. Phải ban thưởng hậu hĩnh!”
Thái hậu phất tay gọi Tiêu Vân Đình: “Lại đây, đến gần hoàng tổ mẫu.”
Hoàng hậu và Thái tử vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Họ không tài nào lý giải vì sao một món đồ dính dáng đến vu thuật lại có thể được trọng thưởng.
Khi bọn họ tiến đến xem xét, cả hai đều kinh hãi. Đúng như Tiêu Vân Đình nói, đó thật sự là một bài kinh Phật cầu phúc. Cuối bài còn có dòng chữ: Nguyện dùng tuổi thọ của con để đổi lấy phúc thọ cho hoàng tổ mẫu, đổi lấy sự an bình cho Đại Hạ.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cũng xin dâng thêm một món quà nhỏ.” Vĩnh Ninh bước tới, một tay kéo thái hậu, tay kia cầm hai vật tinh xảo khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng ta.
Đặc biệt là chiếc bình nước hoa trong suốt, sáng bóng còn hơn cả những viên ngọc trai quý giá nhất thời bấy giờ.
Vĩnh Ninh nhẹ nhàng mở nắp bình, kéo tay Thái hậu lại rồi xịt một chút nước hoa lên mu bàn tay bà.
“Hoàng tổ mẫu, người ngửi thử xem.”
Thái hậu đưa tay lên mũi ngửi nhẹ, hương thơm thanh nhã như thể hàng ngàn đóa hoa đồng loạt nở rộ trước mắt bà.
“Tốt quá! Ai gia cả đời chưa từng thấy món quà nào tuyệt vời như thế này. Tấm lòng của hai huynh muội các con, ai gia xin nhận.”
Bữa tiệc mừng thọ của thái hậu kết thúc mỹ mãn. Nhưng không phải ai cũng vui vẻ.
Nhìn gia đình Thục quý phi rạng rỡ nổi bật, Hoàng hậu gần như muốn lật tung cả bầu trời vì tức giận.
Thái tử càng thêm bực bội, không thể hiểu nổi vì sao kế hoạch bày ra suốt nửa năm trời lại bị Tiêu Vân Đình phá hỏng.
Bức Quan Âm bằng bạch ngọc kia là thứ hắn đã nhịn đau bán đi cho Tiêu Vân Đình từ nửa năm trước. Nhìn thái độ lúc đó của Tiêu Vân Đình, hắn chắc chắn rằng đối phương không biết chân tướng sự việc.
Nhưng Thái tử lại không hề biết rằng, đằng sau Tiêu Vân Đình vẫn còn có cao nhân giúp sức.
Tiêu Vân Đình từ tốn bước tới, hai tay nâng mảnh vải trình lên.
Thái hậu từ từ mở mảnh vải, càng đọc càng thấy kinh ngạc, sắc mặt dần thay đổi.
Hoàng hậu và Thái tử quan sát Thái hậu, trong lòng đều mong chờ một cơn giận dữ.
Càn Minh Đế luôn hiếu kính với thái hậu, tiến đến gần rồi hỏi: “Mẫu hậu, có chuyện gì sao?”
Thái hậu không nói lời nào, chỉ đưa mảnh vải cho hoàng đế.
Càn Minh Đế lướt nhanh qua, nhưng đã hiểu ngay lý do khiến thái hậu xúc động: “Tốt, tốt lắm. Phải ban thưởng hậu hĩnh!”
Thái hậu phất tay gọi Tiêu Vân Đình: “Lại đây, đến gần hoàng tổ mẫu.”
Hoàng hậu và Thái tử vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Họ không tài nào lý giải vì sao một món đồ dính dáng đến vu thuật lại có thể được trọng thưởng.
Khi bọn họ tiến đến xem xét, cả hai đều kinh hãi. Đúng như Tiêu Vân Đình nói, đó thật sự là một bài kinh Phật cầu phúc. Cuối bài còn có dòng chữ: Nguyện dùng tuổi thọ của con để đổi lấy phúc thọ cho hoàng tổ mẫu, đổi lấy sự an bình cho Đại Hạ.
“Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cũng xin dâng thêm một món quà nhỏ.” Vĩnh Ninh bước tới, một tay kéo thái hậu, tay kia cầm hai vật tinh xảo khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đặc biệt là chiếc bình nước hoa trong suốt, sáng bóng còn hơn cả những viên ngọc trai quý giá nhất thời bấy giờ.
Vĩnh Ninh nhẹ nhàng mở nắp bình, kéo tay Thái hậu lại rồi xịt một chút nước hoa lên mu bàn tay bà.
“Hoàng tổ mẫu, người ngửi thử xem.”
Thái hậu đưa tay lên mũi ngửi nhẹ, hương thơm thanh nhã như thể hàng ngàn đóa hoa đồng loạt nở rộ trước mắt bà.
“Tốt quá! Ai gia cả đời chưa từng thấy món quà nào tuyệt vời như thế này. Tấm lòng của hai huynh muội các con, ai gia xin nhận.”
Bữa tiệc mừng thọ của thái hậu kết thúc mỹ mãn. Nhưng không phải ai cũng vui vẻ.
Nhìn gia đình Thục quý phi rạng rỡ nổi bật, Hoàng hậu gần như muốn lật tung cả bầu trời vì tức giận.
Thái tử càng thêm bực bội, không thể hiểu nổi vì sao kế hoạch bày ra suốt nửa năm trời lại bị Tiêu Vân Đình phá hỏng.
Bức Quan Âm bằng bạch ngọc kia là thứ hắn đã nhịn đau bán đi cho Tiêu Vân Đình từ nửa năm trước. Nhìn thái độ lúc đó của Tiêu Vân Đình, hắn chắc chắn rằng đối phương không biết chân tướng sự việc.
Nhưng Thái tử lại không hề biết rằng, đằng sau Tiêu Vân Đình vẫn còn có cao nhân giúp sức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro