Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dạy Vương Gia Pháo Hôi Tạo Phản
Chương 44
2024-11-05 15:26:03
Các bạn học xung quanh bắt đầu bàn tán sôi nổi. Có người tán thưởng Tô Nhiễm, có người vẫn tin vào lời đồn cô sống dựa vào đại gia, và cũng có những người cho rằng cô đang chơi trò “lạt mềm buộc chặt”.
Bị Tô Nhiễm mắng thẳng mặt, nhưng Lục Hoài Xuyên chẳng mảy may bận tâm. Hắn nhếch miệng cười: “Tô Nhiễm, anh biết trước đây anh sai. Nhưng anh hứa, từ giờ trở đi sẽ chỉ đối tốt với em, chỉ yêu mình em.”
Nói ra thì dễ, nhưng hắn biết rõ bản thân không thật lòng. Điều hắn thật sự nhắm đến là tài sản kế thừa. Theo lời ông nội, nếu hắn cưới được Tô Nhiễm, gia sản khổng lồ sẽ thuộc về hắn. Vì mấy trăm tỷ, bảo hắn phát sóng trực tiếp chơi đùa với một con lợn, hắn cũng chẳng chớp mắt lấy một lần.
Tô Nhiễm cười nhạt, giọng cô rất nhẹ chứa đầy hàm ý: “ Anh có nghe nhạc của Trương Chấn không? Tự luyến là một loại bệnh ấy.”
Thẩm Giai đứng cạnh, nhíu mày thắc mắc: “Là Tưởng niệm là một loại bệnh chứ?”
Tô Nhiễm nhếch môi: “Không quan trọng, bệnh nào thì cũng là bệnh.”
Lục Hoài Xuyên biết Tô Nhiễm vẫn còn giận. Hắn bất ngờ quỳ xuống một gối, mở một chiếc hộp trang sức, bên trong là viên kim cương to bằng quả trứng gà: “Nhiễm Nhiễm, nếu em không đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy.”
Không khí hiện trường lập tức bùng nổ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào viên kim cương lấp lánh trong tay hắn, cảm xúc ngưỡng mộ, đố kỵ,, tò mò đan xen lẫn nhau.
Tô Nhiễm khẽ chớp mắt, hỏi: “Anh nói thật đấy chứ? Thế thì thề đi.”
Mọi người xung quanh đều cho rằng Tô Nhiễm đã xiêu lòng. Nhưng ngay lúc Lục Hoài Xuyên chuẩn bị giơ tay thề, cô lạnh lùng bổ sung: “Anh thề rằng nếu tôi không làm bạn gái anh, anh sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Nếu vi phạm, cả đời anh sẽ... năm giây một lần, làm ‘tay súng siêu tốc’.”
Câu thề độc ác này khiến cả đám đông cười rộ lên, ngay cả Lục Hoài Xuyên cũng cảm thấy trứng đau nhói.
Tô Nhiễm bước đến gần hắn, nhún vai nói: “Tôi sẽ kiểm tra thành ý của anh. Quỳ ở đây đến sáng mai khi tôi đến trường nhé.”
Nói rồi, cô quay người bước ra khỏi phòng học. Nếu hắn muốn quỳ, cứ quỳ thoải mái. Với cô, chẳng có gì đáng bận tâm.
Nhìn theo bóng lưng cô, Bạch Vi gần như phát điên, nhưng Tô Nhiễm chẳng buồn bận tâm đến cảm xúc của cô ta.
“Nhìn cái dáng vẻ tức tối mà chẳng làm được gì của cô, thật đáng yêu đấy.”
Bị Tô Nhiễm mắng thẳng mặt, nhưng Lục Hoài Xuyên chẳng mảy may bận tâm. Hắn nhếch miệng cười: “Tô Nhiễm, anh biết trước đây anh sai. Nhưng anh hứa, từ giờ trở đi sẽ chỉ đối tốt với em, chỉ yêu mình em.”
Nói ra thì dễ, nhưng hắn biết rõ bản thân không thật lòng. Điều hắn thật sự nhắm đến là tài sản kế thừa. Theo lời ông nội, nếu hắn cưới được Tô Nhiễm, gia sản khổng lồ sẽ thuộc về hắn. Vì mấy trăm tỷ, bảo hắn phát sóng trực tiếp chơi đùa với một con lợn, hắn cũng chẳng chớp mắt lấy một lần.
Tô Nhiễm cười nhạt, giọng cô rất nhẹ chứa đầy hàm ý: “ Anh có nghe nhạc của Trương Chấn không? Tự luyến là một loại bệnh ấy.”
Thẩm Giai đứng cạnh, nhíu mày thắc mắc: “Là Tưởng niệm là một loại bệnh chứ?”
Tô Nhiễm nhếch môi: “Không quan trọng, bệnh nào thì cũng là bệnh.”
Lục Hoài Xuyên biết Tô Nhiễm vẫn còn giận. Hắn bất ngờ quỳ xuống một gối, mở một chiếc hộp trang sức, bên trong là viên kim cương to bằng quả trứng gà: “Nhiễm Nhiễm, nếu em không đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy.”
Không khí hiện trường lập tức bùng nổ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào viên kim cương lấp lánh trong tay hắn, cảm xúc ngưỡng mộ, đố kỵ,, tò mò đan xen lẫn nhau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Nhiễm khẽ chớp mắt, hỏi: “Anh nói thật đấy chứ? Thế thì thề đi.”
Mọi người xung quanh đều cho rằng Tô Nhiễm đã xiêu lòng. Nhưng ngay lúc Lục Hoài Xuyên chuẩn bị giơ tay thề, cô lạnh lùng bổ sung: “Anh thề rằng nếu tôi không làm bạn gái anh, anh sẽ quỳ mãi không đứng dậy. Nếu vi phạm, cả đời anh sẽ... năm giây một lần, làm ‘tay súng siêu tốc’.”
Câu thề độc ác này khiến cả đám đông cười rộ lên, ngay cả Lục Hoài Xuyên cũng cảm thấy trứng đau nhói.
Tô Nhiễm bước đến gần hắn, nhún vai nói: “Tôi sẽ kiểm tra thành ý của anh. Quỳ ở đây đến sáng mai khi tôi đến trường nhé.”
Nói rồi, cô quay người bước ra khỏi phòng học. Nếu hắn muốn quỳ, cứ quỳ thoải mái. Với cô, chẳng có gì đáng bận tâm.
Nhìn theo bóng lưng cô, Bạch Vi gần như phát điên, nhưng Tô Nhiễm chẳng buồn bận tâm đến cảm xúc của cô ta.
“Nhìn cái dáng vẻ tức tối mà chẳng làm được gì của cô, thật đáng yêu đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro