Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Cảm Giác Áp Bác...
Miêu Hệ Muội Muội
2024-11-21 11:08:18
Khách Mãn Lâu là một tửu lầu ba tầng, khí phách hơn so với những cửa hàng khác mà bọn họ vừa nhìn thấy.
Xuân Đào ngửa đầu, thầm nghĩ: Tửu lầu như thế này thì một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây?
Lúc này mới là buổi sáng, sảnh dưới lầu một đã có không ít người ngồi.
Khi Xuân Đào và Dương Đại Hà đứng trước Khách Mãn Lâu, người hầu đứng ở cửa cũng sợ ngây người.
Khiêng lợn rừng tới dùng bữa à?
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ những khách khác sẽ để ý.
Nếu ngăn cản thì lại sợ người đàn ông kia gây chuyện.
Với vóc dáng đó của đối phương thì bản thân hắn sẽ không phải là đối thủ.
Người hầu hoảng sợ không biết nên làm gì, Dương Đại Hà đã chạy tới trước mặt hắn.
“Chúng ta tới đây bán đồ”
Ánh mắt đối phương sáng lên: “Đúng rồi! Phàn quản sự có dặn chúng ta, các ngươi đi ra cửa sau đi”
Người hầu lặng lẽ vỗ ngực, hù chết hắn!
Phàn Quang Khánh không nghĩ tới Xuân Đào lại tới nhanh thế, đặc biệt còn xách theo một con lợn rừng lớn tới!
Thứ này chính là hàng hiếm, chỉ trên núi mới có.
Bởi vì trên núi đa số là dã thú, còn có cả hổ, cho nên trừ khi thật sự không thể sống nổi, nếu không sẽ không có ai lên núi săn bắn cả.
Điều này dẫn tới việc hàng trên núi vô cùng thưa thớt, đừng nói gì tới việc bắt được con lợn rừng lớn như thế!
Hôm nay, Khách Mãn Lâu chắc chắn sẽ khiến các tửu lâu khác trong trấn Phúc An phải chấn động.
Phàn Quang Khánh vội vàng tiến lên: “Cô nương, lần sau nếu có hàng nữa thì có thể bảo Khách Mãn Lâu chúng ta phái xe đi kéo về”
Xuân Đào nghĩ thấy cũng có lý.
Tuy Dương Đại Hà khỏe, nhưng cũng tốn không ít công sức khiêng đồ đúng không?
Phàn Quang Khánh nhờ người lấy cái cân tới, Dương Đại Hà đặt con heo lên.
Một mình hắn có thể khiêng một con lợn rừng, bốn người cùng cân.
Tốn sức chín trâu hai hổ mới cân xong, 442 cân!!
Xuân Đào không khỏi hít hà một hơi, Dương Đại Hà rốt cuộc là quái vật nơi nào vậy?
Khiêng một thứ hơn bốn trăm cân mà có thể đi tận hai giờ liền?
Hình như nhìn trông còn không hề mệt mỏi.
Ngay cả Phàn Quang Khánh cũng có hơi tò mò: “Cô nương, vị này là ai?”
“Là trượng phu của ta!”
Khi nói ra mấy chữ này, Xuân Đào cảm thấy thể diện của mình như được nâng cao lên ~
Ngay sau đó Xuân Đào lại cười nói: “Ngài cứ gọi ta Xuân Đào là được, huynh ấy tên Dương Đại Hà”
Phàn Quang Khánh gật đầu, không nhịn nổi mà nhìn Dương Đại Hà thêm cái nữa.
Tuy vóc dáng rất cao to, nhưng có thể nhẹ nhàng khiêng một thứ nặng hơn bốn trăm cân lên thì đúng là hiếm có, chắc hẳn có sức mạnh trời sinh.
Nhưng mà mặt đầy vết sẹo đúng là khiến người ta sợ hãi.
Ông ấy ở Khách Mãn Lâu 20 năm nay rồi, gặp qua không ít khách quý, rất ít ai có thể khiến ông ấy chỉ cần nhìn qua một lần mà cũng cảm thấy một sự áp bách mạnh mẽ như thế.
Không nghĩ tới cảm giác này lại phát ra từ một thôn phu hương dã.
Xem ra không thể coi Xuân Đào như một thôn phụ bình thường được.
Xuân Đào ngửa đầu, thầm nghĩ: Tửu lầu như thế này thì một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây?
Lúc này mới là buổi sáng, sảnh dưới lầu một đã có không ít người ngồi.
Khi Xuân Đào và Dương Đại Hà đứng trước Khách Mãn Lâu, người hầu đứng ở cửa cũng sợ ngây người.
Khiêng lợn rừng tới dùng bữa à?
Từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ những khách khác sẽ để ý.
Nếu ngăn cản thì lại sợ người đàn ông kia gây chuyện.
Với vóc dáng đó của đối phương thì bản thân hắn sẽ không phải là đối thủ.
Người hầu hoảng sợ không biết nên làm gì, Dương Đại Hà đã chạy tới trước mặt hắn.
“Chúng ta tới đây bán đồ”
Ánh mắt đối phương sáng lên: “Đúng rồi! Phàn quản sự có dặn chúng ta, các ngươi đi ra cửa sau đi”
Người hầu lặng lẽ vỗ ngực, hù chết hắn!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phàn Quang Khánh không nghĩ tới Xuân Đào lại tới nhanh thế, đặc biệt còn xách theo một con lợn rừng lớn tới!
Thứ này chính là hàng hiếm, chỉ trên núi mới có.
Bởi vì trên núi đa số là dã thú, còn có cả hổ, cho nên trừ khi thật sự không thể sống nổi, nếu không sẽ không có ai lên núi săn bắn cả.
Điều này dẫn tới việc hàng trên núi vô cùng thưa thớt, đừng nói gì tới việc bắt được con lợn rừng lớn như thế!
Hôm nay, Khách Mãn Lâu chắc chắn sẽ khiến các tửu lâu khác trong trấn Phúc An phải chấn động.
Phàn Quang Khánh vội vàng tiến lên: “Cô nương, lần sau nếu có hàng nữa thì có thể bảo Khách Mãn Lâu chúng ta phái xe đi kéo về”
Xuân Đào nghĩ thấy cũng có lý.
Tuy Dương Đại Hà khỏe, nhưng cũng tốn không ít công sức khiêng đồ đúng không?
Phàn Quang Khánh nhờ người lấy cái cân tới, Dương Đại Hà đặt con heo lên.
Một mình hắn có thể khiêng một con lợn rừng, bốn người cùng cân.
Tốn sức chín trâu hai hổ mới cân xong, 442 cân!!
Xuân Đào không khỏi hít hà một hơi, Dương Đại Hà rốt cuộc là quái vật nơi nào vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khiêng một thứ hơn bốn trăm cân mà có thể đi tận hai giờ liền?
Hình như nhìn trông còn không hề mệt mỏi.
Ngay cả Phàn Quang Khánh cũng có hơi tò mò: “Cô nương, vị này là ai?”
“Là trượng phu của ta!”
Khi nói ra mấy chữ này, Xuân Đào cảm thấy thể diện của mình như được nâng cao lên ~
Ngay sau đó Xuân Đào lại cười nói: “Ngài cứ gọi ta Xuân Đào là được, huynh ấy tên Dương Đại Hà”
Phàn Quang Khánh gật đầu, không nhịn nổi mà nhìn Dương Đại Hà thêm cái nữa.
Tuy vóc dáng rất cao to, nhưng có thể nhẹ nhàng khiêng một thứ nặng hơn bốn trăm cân lên thì đúng là hiếm có, chắc hẳn có sức mạnh trời sinh.
Nhưng mà mặt đầy vết sẹo đúng là khiến người ta sợ hãi.
Ông ấy ở Khách Mãn Lâu 20 năm nay rồi, gặp qua không ít khách quý, rất ít ai có thể khiến ông ấy chỉ cần nhìn qua một lần mà cũng cảm thấy một sự áp bách mạnh mẽ như thế.
Không nghĩ tới cảm giác này lại phát ra từ một thôn phu hương dã.
Xem ra không thể coi Xuân Đào như một thôn phụ bình thường được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro