Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Không Ngờ Từ Xu...
Miêu Hệ Muội Muội
2024-11-22 00:21:34
“Tới thì tới, sao lại còn mang nhiều đồ vật như vậy. Tùng Khang, lát nữa lên trấn mua ít đồ ăn và bánh ngọt …”
Kiều Bình còn chưa nói xong thì Từ Xuân Đào liền ngắt lời nói:
“Tỷ phu, chúng ta tới không phải vì ăn cơm, như thường ngày là được. Hơn nữa, hôm nay ta tới là vì có việc muốn tìm ngươi hỗ trợ”
“Hả?”
Nghe có việc muốn hắn hỗ trợ, Kiều Bình cũng không hề bảo Kiều Tùng Khang đi mua đồ ăn nữa, mà là bị lời Từ Xuân Đào hấp dẫn.
“Xuân Đào, ngươi muốn nói chuyện gì?”
“Tỷ phu, ta muốn nhờ ngươi làm giúp ta một chiếc đao nhỏ”
Nói xong, Từ Xuân Đào liền đưa bản thiết kế mà nàng vẽ cho Kiều Bình.
Kiều Bình chỉ nhìn qua liền nói: “Thứ này đơn giản, ngươi đợi một lát, một lát là làm xong ngay”
Kiều Bình lại nhìn thoáng qua chiếc đao nhỏ, nói: “Xuân Đào, ngươi muốn chuôi đao làm từ gỗ hay sao?”
“Đúng vậy, làm được không?”
“Đương nhiên, dùng gỗ còn tiết kiệm được sắt”
Kiều Bình cầm bản vẽ của Từ Xuân Đào đi vào phòng rèn sắt.
Bởi vì loại đao Từ Xuân Đào cần không lớn, thân đao cũng chỉ mới 3 tấc, hơn nữa chuôi đao cũng chỉ mới 5 tấc mà thôi.
Kiều Bình càng làm càng cảm thấy đao nhỏ này không tồi.
Nhưng bởi vì Từ Xuân Đào muốn chuôi đao làm từ gỗ, cho nên, Kiều Bình thật sự nhìn không ra Từ Xuân Đào muốn loại đao này làm gì?
Thân đao cũng không giống những loại đao hắn đã từng làm là mũi đao nhếch lên, nhưng mũi đao này thế mà lại cụp vào bên trong?
Hơn nữa độ rộng lưỡi dao cũng làm Kiều Bình nghi hoặc, chỉ rộng bằng một gang tay.
Kiều Bình ở trong phòng rèn đao, một mình Kiều Tùng Khang ở nhà chính bận việc, pha trà mời cả nhà Từ Xuân Đào.
Vừa lúc hai ngày trước trong nhà có mua một ít đậu phộng hạt dưa, liền lấy ra ăn.
Một lát sau, Kiều Bình đã làm xong, ngay cả chuôi đao gỗ cũng đã làm xong.
Kiều Bình đưa cho Từ Xuân Đào xem: “Xuân Đào, ngươi xem đúng không?”
Từ Xuân Đào nắm ở trong tay, sau đó đi đến trong sân tùy tiện tìm một gốc cây cỏ dại ấn xuống cắt, rất thuận tay, hơn nữa còn rất sắc bén.
Kiều Bình không hổ là thợ rèn có tay nghề mười mấy năm, tay nghề tất nhiên không tồi!
“Tỷ phu, đao nhỏ này bao nhiêu tiền?”
Từ Xuân Đào vừa nói xong thì Kiều Bình lập tức không vui:
“Một cây đao mà thôi, ngươi lấy đi. Nếu lần sau muốn làm cái gì thì cứ nói, ta làm cho ngươi.”
Thấy Từ Xuân Đào còn chuẩn bị nói cái gì, Kiều Bình liền trầm mặt nói:
“Nếu ngươi lại nhắc đến tiền, vậy thì mang những thứ đưa đến về đi. Hơn nữa, một chiếc đao nhỏ mà thôi, nếu ta thu tiền của ngươi thì khi tỷ của ngươi trở về không mắng ta mới lạ? Tốt lắm, Xuân Đào, ngươi cố ý muốn ta bị tỷ của ngươi mắng đúng không?”
Từ Xuân Đào nghe vậy liền cười, thấy thế cũng không hề nói đến chuyện đưa tiền.
Chỉ là nàng còn có chuyện muốn nói với Kiều Bình.
“Tỷ phu, ngươi biết chiếc đao này dùng làm gì không?”
Kiều Bình còn đang buồn bực, vừa rồi hắn liền vẫn luôn nghi hoặc không biết chiếc đao nhỏ này dùng để làm gì?
“Thứ này dùng để cắt cây tể thái, hiện tại thôn chúng ta đang trồng một số lượng lớn cây tể thái, sắp đến thời gian thu hoạch. Dùng chiếc đao này sẽ rất dễ cắt. Tỷ phu, ngươi có thể làm nhiều một ít. Đợi khi thu hoạch ta sẽ nói với mọi người một tiếng, làm cho bọn họ đến chỗ ngươi mua. Ngươi giữ kỹ bản vẽ kia đi, không thể để cho người khác nhìn thấy”
Hai mắt Kiều Bình sáng lên, không ngờ Từ Xuân Đào lại đưa việc làm ăn đến cho hắn!!
Lúc trước, thôn Vĩnh Phú vì nuôi dưỡng tôm hùm đất và ốc đồng nên kiếm được đồng tiền lớn.
Hiện tại cây tể thái này cũng không cần phải nghĩ, nhất định cũng là Xuân Đào làm ra.
Nếu không thì nàng cũng sẽ không biết tạo ra loại đao nhỏ để thu hoạch này.
“Được!”
Vừa rồi Xuân Đào còn muốn cho hắn tiền, hiện tại xem ra là hắn phải cho Xuân Đào tiền mới đúng.
Dù sao loại đao nhỏ này cũng là ý tưởng của Xuân Đào, theo quy củ thì tiền kiếm được phải chia đều với Xuân Đào.
Kiều Bình còn chưa nói xong thì Từ Xuân Đào liền ngắt lời nói:
“Tỷ phu, chúng ta tới không phải vì ăn cơm, như thường ngày là được. Hơn nữa, hôm nay ta tới là vì có việc muốn tìm ngươi hỗ trợ”
“Hả?”
Nghe có việc muốn hắn hỗ trợ, Kiều Bình cũng không hề bảo Kiều Tùng Khang đi mua đồ ăn nữa, mà là bị lời Từ Xuân Đào hấp dẫn.
“Xuân Đào, ngươi muốn nói chuyện gì?”
“Tỷ phu, ta muốn nhờ ngươi làm giúp ta một chiếc đao nhỏ”
Nói xong, Từ Xuân Đào liền đưa bản thiết kế mà nàng vẽ cho Kiều Bình.
Kiều Bình chỉ nhìn qua liền nói: “Thứ này đơn giản, ngươi đợi một lát, một lát là làm xong ngay”
Kiều Bình lại nhìn thoáng qua chiếc đao nhỏ, nói: “Xuân Đào, ngươi muốn chuôi đao làm từ gỗ hay sao?”
“Đúng vậy, làm được không?”
“Đương nhiên, dùng gỗ còn tiết kiệm được sắt”
Kiều Bình cầm bản vẽ của Từ Xuân Đào đi vào phòng rèn sắt.
Bởi vì loại đao Từ Xuân Đào cần không lớn, thân đao cũng chỉ mới 3 tấc, hơn nữa chuôi đao cũng chỉ mới 5 tấc mà thôi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kiều Bình càng làm càng cảm thấy đao nhỏ này không tồi.
Nhưng bởi vì Từ Xuân Đào muốn chuôi đao làm từ gỗ, cho nên, Kiều Bình thật sự nhìn không ra Từ Xuân Đào muốn loại đao này làm gì?
Thân đao cũng không giống những loại đao hắn đã từng làm là mũi đao nhếch lên, nhưng mũi đao này thế mà lại cụp vào bên trong?
Hơn nữa độ rộng lưỡi dao cũng làm Kiều Bình nghi hoặc, chỉ rộng bằng một gang tay.
Kiều Bình ở trong phòng rèn đao, một mình Kiều Tùng Khang ở nhà chính bận việc, pha trà mời cả nhà Từ Xuân Đào.
Vừa lúc hai ngày trước trong nhà có mua một ít đậu phộng hạt dưa, liền lấy ra ăn.
Một lát sau, Kiều Bình đã làm xong, ngay cả chuôi đao gỗ cũng đã làm xong.
Kiều Bình đưa cho Từ Xuân Đào xem: “Xuân Đào, ngươi xem đúng không?”
Từ Xuân Đào nắm ở trong tay, sau đó đi đến trong sân tùy tiện tìm một gốc cây cỏ dại ấn xuống cắt, rất thuận tay, hơn nữa còn rất sắc bén.
Kiều Bình không hổ là thợ rèn có tay nghề mười mấy năm, tay nghề tất nhiên không tồi!
“Tỷ phu, đao nhỏ này bao nhiêu tiền?”
Từ Xuân Đào vừa nói xong thì Kiều Bình lập tức không vui:
“Một cây đao mà thôi, ngươi lấy đi. Nếu lần sau muốn làm cái gì thì cứ nói, ta làm cho ngươi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Từ Xuân Đào còn chuẩn bị nói cái gì, Kiều Bình liền trầm mặt nói:
“Nếu ngươi lại nhắc đến tiền, vậy thì mang những thứ đưa đến về đi. Hơn nữa, một chiếc đao nhỏ mà thôi, nếu ta thu tiền của ngươi thì khi tỷ của ngươi trở về không mắng ta mới lạ? Tốt lắm, Xuân Đào, ngươi cố ý muốn ta bị tỷ của ngươi mắng đúng không?”
Từ Xuân Đào nghe vậy liền cười, thấy thế cũng không hề nói đến chuyện đưa tiền.
Chỉ là nàng còn có chuyện muốn nói với Kiều Bình.
“Tỷ phu, ngươi biết chiếc đao này dùng làm gì không?”
Kiều Bình còn đang buồn bực, vừa rồi hắn liền vẫn luôn nghi hoặc không biết chiếc đao nhỏ này dùng để làm gì?
“Thứ này dùng để cắt cây tể thái, hiện tại thôn chúng ta đang trồng một số lượng lớn cây tể thái, sắp đến thời gian thu hoạch. Dùng chiếc đao này sẽ rất dễ cắt. Tỷ phu, ngươi có thể làm nhiều một ít. Đợi khi thu hoạch ta sẽ nói với mọi người một tiếng, làm cho bọn họ đến chỗ ngươi mua. Ngươi giữ kỹ bản vẽ kia đi, không thể để cho người khác nhìn thấy”
Hai mắt Kiều Bình sáng lên, không ngờ Từ Xuân Đào lại đưa việc làm ăn đến cho hắn!!
Lúc trước, thôn Vĩnh Phú vì nuôi dưỡng tôm hùm đất và ốc đồng nên kiếm được đồng tiền lớn.
Hiện tại cây tể thái này cũng không cần phải nghĩ, nhất định cũng là Xuân Đào làm ra.
Nếu không thì nàng cũng sẽ không biết tạo ra loại đao nhỏ để thu hoạch này.
“Được!”
Vừa rồi Xuân Đào còn muốn cho hắn tiền, hiện tại xem ra là hắn phải cho Xuân Đào tiền mới đúng.
Dù sao loại đao nhỏ này cũng là ý tưởng của Xuân Đào, theo quy củ thì tiền kiếm được phải chia đều với Xuân Đào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro