Xuyên Về Cổ Đại, Ta Dựa Vào Huyền Học Để Làm Giàu Nuôi Con
Rời Đi Không Qu...
Miêu Hệ Muội Muội
2024-11-21 11:08:18
Khi nhìn thấy một tia kinh ngạc hiện lên trong mắt đối phương, nàng biết có hi vọng!
"Công tử, dùng tiền tiêu trừ tai họa, thân thể người nhà khỏe mạnh, sao có thể không làm chứ?"
Xuân Đào dùng miệng lưỡi sắc bén của mình.
"Công tử, đừng nghe theo đám người gian xảo này, huống chi, nàng còn là kẻ lừa đảo"
Trương Căn khuyên nhủ.
Nữ tử lừa đảo này chỉ vì thấy công tử nhà mình mặc quần áo không bình thường nên muốn lừa gạt chút tiền thôi!
Nếu có thể đoán mệnh thật thì vì sao có thể ăn mặc tồi tàn đến như vậy?
Gầy như một con khỉ, giống như một con quỷ nghèo khổ đã lâu không được ăn uống.
Bên cạnh còn là con gà trống, cũng không biết lừa gạt từ chỗ nào mà có, nhưng muốn lừa công tử nhà hắn ta thì không có cửa đâu!
Xuân Đào hung hăng trừng mắt liếc Trương Căn lắm lời một cái vì đã chắn con đường kiếm tiền của nàng.
Không ngờ, Trương Tử Trần thế mà cũng không rời đi.
Nhưng, hắn cũng không ngốc: "Ngươi đoán mệnh cho ta trước đi!"
"Đoán mệnh mười lượng, đưa tiền trước"
"Ngươi..." Trương Căn tức muốn chết.
Công tử nhà hắn cho nàng đoán mệnh, xem như là đã cho nàng mặt mũi rồi, thế mà nàng còn bắt phải đưa tiền trước?
Lỡ như nàng nói bừa, vậy thì chẳng phải mười lượng bạc này đã ném vào sông rồi sao?
Nhưng công tử nhà hắn ta vẫn muốn hắn ta trả tiền, cho nên hắn ta không thể không lấy mười lượng ra.
Trương Căn giận dỗi đưa mười lượng đập tới trước mặt Xuân Đào.
Xuân Đào vui vẻ thu tiền về, nàng nói: "Công tử yên tâm, đảm bảo công tử sẽ hài lòng!
Công tử muốn hỏi cái gì?
"Nhà ta có mấy người?" Trương Tử Trần hỏi.
"Mời công tử mở tay trái ra"
Tuy không có linh khí, không thể trực tiếp đoán mệnh, nhưng nàng vẫn có một số cách đơn giản để có thể đoán ra mệnh cách.
Chẳng hạn như xem chỉ tay!
“Giả thần giả quỷ!”
Trương Căn nhỏ giọng thầm mắng một tiếng.
Trương Tử Trần nhìn thấy Xuân Đào đang quan sát cẩn thận, hắn nghe lời mở bàn tay phải ra.
Xuân Đào so sánh các đường nét giữa hai tay, tay phải và tay trái xong, sau đó nói: "Nhà công tử có tám người"
Không ngờ nàng thế mà đã đoán đúng.
"Vậy ngươi nói xem, nhà ta có những người nào?"
Trương Tử Trần nhìn chằm chằm Xuân Đào, vẻ mặt rõ ràng vừa mới không quan tâm, lúc này đã trở nên khác biệt một chút.
"Ông nội của công tử, cha mẹ công tử, thúc và thẩm của công tử, công từ còn có hai đường đệ và công tử"
“!!!”
Trương Tử Trần nhìn chằm chằm Xuân Đào mà có chút nghi ngờ.
Trương Căn chỉ vào Xuân Đào mắng: "Ở trấn Phúc An này có ai mà không biết công tử nhà ta chứ, chắc chắn là ngươi đã có hỏi thăm trước!"
Xuân Đào thật sự cạn lời, nàng cảm thấy mình còn oan uổng hơn Đậu Nga!
"Vậy ngươi nói xem, nhà ta có người nào có cơ thể không khỏe?"
Trương Tử Trần hỏi thêm một câu.
Trương Căn lập tức ngậm miệng, để hắn ta xem nữ tử lừa đảo này làm sao để lừa gạt.
Bởi vì, người ngoài không thể hỏi thăm được chuyện hậu viện của Trương gia.
"Lệnh tôn và lệnh đường"
Trương Tử Trần nhìn về phía Xuân Đào với vẻ không tin nổi, Trương Căn còn kinh ngạc đến mức trực tiếp há to miệng.
Chuyện này sao có thể?
Đại lão gia gần đây không đến cửa hàng, có lẽ mọi người cũng đoán được là ông ấy đổ bệnh, nhưng đại phu nhân cả ngày không bao giờ ra khỏi nhà, cũng có rất ít người gặp qua đại phu nhân.
Nữ tử lừa đảo này rốt cuộc là thật sự biết, hay chỉ là đoán bừa?
Dưới ánh mắt khiếp sợ của hai người, Xuân Đào tiếp tục nói: "Tình hình của lệnh tôn thì nghiêm trọng hơn một chút, nếu công tử tiếp tục hầu hạ bên giường thì công tử cũng sẽ đổ bệnh"
"Ngươi nói nhảm cái gì đó? Cơ thể của công tử nhà ta vẫn còn tốt đây! Ta thấy ngươi chính là kẻ lừa tiền, người đang mạnh khỏe đều bị ngươi nói là có bệnh. Công tử, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến kẻ lừa đảo này."
Trương Căn tức giận lôi kéo Trương Tử Trần rời đi!
“Hả? Đừng có đi mà!”
Xuân Đào nhìn theo bóng dáng của Trương Tử Trần hô lớn: “Công tử, ta tính rẻ cho công tử một chút!”
"Công tử, dùng tiền tiêu trừ tai họa, thân thể người nhà khỏe mạnh, sao có thể không làm chứ?"
Xuân Đào dùng miệng lưỡi sắc bén của mình.
"Công tử, đừng nghe theo đám người gian xảo này, huống chi, nàng còn là kẻ lừa đảo"
Trương Căn khuyên nhủ.
Nữ tử lừa đảo này chỉ vì thấy công tử nhà mình mặc quần áo không bình thường nên muốn lừa gạt chút tiền thôi!
Nếu có thể đoán mệnh thật thì vì sao có thể ăn mặc tồi tàn đến như vậy?
Gầy như một con khỉ, giống như một con quỷ nghèo khổ đã lâu không được ăn uống.
Bên cạnh còn là con gà trống, cũng không biết lừa gạt từ chỗ nào mà có, nhưng muốn lừa công tử nhà hắn ta thì không có cửa đâu!
Xuân Đào hung hăng trừng mắt liếc Trương Căn lắm lời một cái vì đã chắn con đường kiếm tiền của nàng.
Không ngờ, Trương Tử Trần thế mà cũng không rời đi.
Nhưng, hắn cũng không ngốc: "Ngươi đoán mệnh cho ta trước đi!"
"Đoán mệnh mười lượng, đưa tiền trước"
"Ngươi..." Trương Căn tức muốn chết.
Công tử nhà hắn cho nàng đoán mệnh, xem như là đã cho nàng mặt mũi rồi, thế mà nàng còn bắt phải đưa tiền trước?
Lỡ như nàng nói bừa, vậy thì chẳng phải mười lượng bạc này đã ném vào sông rồi sao?
Nhưng công tử nhà hắn ta vẫn muốn hắn ta trả tiền, cho nên hắn ta không thể không lấy mười lượng ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Căn giận dỗi đưa mười lượng đập tới trước mặt Xuân Đào.
Xuân Đào vui vẻ thu tiền về, nàng nói: "Công tử yên tâm, đảm bảo công tử sẽ hài lòng!
Công tử muốn hỏi cái gì?
"Nhà ta có mấy người?" Trương Tử Trần hỏi.
"Mời công tử mở tay trái ra"
Tuy không có linh khí, không thể trực tiếp đoán mệnh, nhưng nàng vẫn có một số cách đơn giản để có thể đoán ra mệnh cách.
Chẳng hạn như xem chỉ tay!
“Giả thần giả quỷ!”
Trương Căn nhỏ giọng thầm mắng một tiếng.
Trương Tử Trần nhìn thấy Xuân Đào đang quan sát cẩn thận, hắn nghe lời mở bàn tay phải ra.
Xuân Đào so sánh các đường nét giữa hai tay, tay phải và tay trái xong, sau đó nói: "Nhà công tử có tám người"
Không ngờ nàng thế mà đã đoán đúng.
"Vậy ngươi nói xem, nhà ta có những người nào?"
Trương Tử Trần nhìn chằm chằm Xuân Đào, vẻ mặt rõ ràng vừa mới không quan tâm, lúc này đã trở nên khác biệt một chút.
"Ông nội của công tử, cha mẹ công tử, thúc và thẩm của công tử, công từ còn có hai đường đệ và công tử"
“!!!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trương Tử Trần nhìn chằm chằm Xuân Đào mà có chút nghi ngờ.
Trương Căn chỉ vào Xuân Đào mắng: "Ở trấn Phúc An này có ai mà không biết công tử nhà ta chứ, chắc chắn là ngươi đã có hỏi thăm trước!"
Xuân Đào thật sự cạn lời, nàng cảm thấy mình còn oan uổng hơn Đậu Nga!
"Vậy ngươi nói xem, nhà ta có người nào có cơ thể không khỏe?"
Trương Tử Trần hỏi thêm một câu.
Trương Căn lập tức ngậm miệng, để hắn ta xem nữ tử lừa đảo này làm sao để lừa gạt.
Bởi vì, người ngoài không thể hỏi thăm được chuyện hậu viện của Trương gia.
"Lệnh tôn và lệnh đường"
Trương Tử Trần nhìn về phía Xuân Đào với vẻ không tin nổi, Trương Căn còn kinh ngạc đến mức trực tiếp há to miệng.
Chuyện này sao có thể?
Đại lão gia gần đây không đến cửa hàng, có lẽ mọi người cũng đoán được là ông ấy đổ bệnh, nhưng đại phu nhân cả ngày không bao giờ ra khỏi nhà, cũng có rất ít người gặp qua đại phu nhân.
Nữ tử lừa đảo này rốt cuộc là thật sự biết, hay chỉ là đoán bừa?
Dưới ánh mắt khiếp sợ của hai người, Xuân Đào tiếp tục nói: "Tình hình của lệnh tôn thì nghiêm trọng hơn một chút, nếu công tử tiếp tục hầu hạ bên giường thì công tử cũng sẽ đổ bệnh"
"Ngươi nói nhảm cái gì đó? Cơ thể của công tử nhà ta vẫn còn tốt đây! Ta thấy ngươi chính là kẻ lừa tiền, người đang mạnh khỏe đều bị ngươi nói là có bệnh. Công tử, chúng ta đi thôi, đừng để ý đến kẻ lừa đảo này."
Trương Căn tức giận lôi kéo Trương Tử Trần rời đi!
“Hả? Đừng có đi mà!”
Xuân Đào nhìn theo bóng dáng của Trương Tử Trần hô lớn: “Công tử, ta tính rẻ cho công tử một chút!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro