Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 13
2024-09-06 01:49:42
Tuy nhiên, vì bị bạo hành trong thời gian dài đã khiến cho cậu bé xuất hiện vấn đề về tâm lý, cuối cùng chết vì tự sát.
Sau khi tiếp nhận thông tin này, Nguyễn Tinh Hà trong lòng chỉ trích tác giả chết tiệt, vì để cho nữ chính Văn Nhã hạnh phúc, tác giả liền thiết kế kết cục thật thảm cho nữ phụ pháo hôi.
Đáng ghét hơn nữa là Khang Trí Viễn tuấn mỹ như vậy, nếu như Nguyễn Tinh Hà không bị mù, chỉ cần nhìn mặt hắn là không thể không yêu hắn, vượt rào bỏ trốn theo người khác.
Nếu có thể gặp trực tiếp, cô phải cùng tác giả nói chuyện thật vui vẻ, hỏi xem tại sao cô ấy, Nguyễn Tinh Hà lại thảm như vậy, có thể hay không để cô ấy về nhà quốc đất trồng khoai, đừng đi gây họa nữa.
Căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách và một sân nhanh chóng trở nên sạch sẽ, gọn gàng trong tay Nguyễn Tinh Hà, giống như một khối ngọc thô được mài thành ngọc bích, trông hoàn toàn khác.
Tay chân cô nhanh nhẹn, hiệu suất làm việc cao, hoàn toàn khác với nguyên chủ.
Mệt mỏi hồi lâu, bụng Nguyễn Tinh Hà bắt đầu kêu lên, cô đói bụng rồi.
Trong bếp có cơm, mì, dầu, muối và gia vị nhưng lại không có đồ ăn.
Nguyễn Tinh Hà ngượng ngùng duỗi tay đòi tiền Khang Chí Viễn, đột nhiên nhớ tới hai tệ mình lấy được từ trên người hai tên lưu manh.
Đúng vậy, hai tệ chắc chắn đủ để mua một ít đồ ăn về nấu rồi.
“Gần đây có chợ rau không?” Nguyễn Tinh Hà mỉm cười nhìn Khang Trí Viễn, ôn nhu hỏi.
Không hiểu sao khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai này, cô lại trở nên dịu dàng, căn bản không thể có được suy nghĩ xấu xa gì với anh.
Phụ nữ so với đàn ông xem ra còn háo sắc hơn, chỉ nhìn mặt mà đối xử.
Khang Trí Viễn sửng sốt: “Cô muốn mua đồ ăn à?”
“Ừ,” Nguyễn Tinh Hà gật đầu, “Em sẽ nấu món gì đó ngon cho anh và Tiểu Tân.”
Nguyễn Tinh Hà đã sống được 35 năm, thời gian chỉ dành ra để học tập và làm việc, chưa từng nói chuyện yêu đương với ai.
Không ngờ người cô yêu đầu tiên lại chính là người trong sách.
Sau khi tiếp nhận thông tin này, Nguyễn Tinh Hà trong lòng chỉ trích tác giả chết tiệt, vì để cho nữ chính Văn Nhã hạnh phúc, tác giả liền thiết kế kết cục thật thảm cho nữ phụ pháo hôi.
Đáng ghét hơn nữa là Khang Trí Viễn tuấn mỹ như vậy, nếu như Nguyễn Tinh Hà không bị mù, chỉ cần nhìn mặt hắn là không thể không yêu hắn, vượt rào bỏ trốn theo người khác.
Nếu có thể gặp trực tiếp, cô phải cùng tác giả nói chuyện thật vui vẻ, hỏi xem tại sao cô ấy, Nguyễn Tinh Hà lại thảm như vậy, có thể hay không để cô ấy về nhà quốc đất trồng khoai, đừng đi gây họa nữa.
Căn nhà có hai phòng ngủ, một phòng khách và một sân nhanh chóng trở nên sạch sẽ, gọn gàng trong tay Nguyễn Tinh Hà, giống như một khối ngọc thô được mài thành ngọc bích, trông hoàn toàn khác.
Tay chân cô nhanh nhẹn, hiệu suất làm việc cao, hoàn toàn khác với nguyên chủ.
Mệt mỏi hồi lâu, bụng Nguyễn Tinh Hà bắt đầu kêu lên, cô đói bụng rồi.
Trong bếp có cơm, mì, dầu, muối và gia vị nhưng lại không có đồ ăn.
Nguyễn Tinh Hà ngượng ngùng duỗi tay đòi tiền Khang Chí Viễn, đột nhiên nhớ tới hai tệ mình lấy được từ trên người hai tên lưu manh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng vậy, hai tệ chắc chắn đủ để mua một ít đồ ăn về nấu rồi.
“Gần đây có chợ rau không?” Nguyễn Tinh Hà mỉm cười nhìn Khang Trí Viễn, ôn nhu hỏi.
Không hiểu sao khi nhìn thấy anh chàng đẹp trai này, cô lại trở nên dịu dàng, căn bản không thể có được suy nghĩ xấu xa gì với anh.
Phụ nữ so với đàn ông xem ra còn háo sắc hơn, chỉ nhìn mặt mà đối xử.
Khang Trí Viễn sửng sốt: “Cô muốn mua đồ ăn à?”
“Ừ,” Nguyễn Tinh Hà gật đầu, “Em sẽ nấu món gì đó ngon cho anh và Tiểu Tân.”
Nguyễn Tinh Hà đã sống được 35 năm, thời gian chỉ dành ra để học tập và làm việc, chưa từng nói chuyện yêu đương với ai.
Không ngờ người cô yêu đầu tiên lại chính là người trong sách.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro