Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 16
2024-09-06 01:49:42
Đôi mắt sáng rực của cô gái bán thịt dán chặt vào mặt Khang Chí Viễn, phảng phất như muốn đưa tay nhỏ chạm vào anh: "Anh Chí Viễn, anh sụt cân rồi, đi đường có mệt không?"
Khang Chí Viễn vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ: “Không sao đâu.”
Sự nhiệt tình của cô bán thịt không hề bị sự lạnh lùng của anh ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Em đã làm cho anh một đôi găng tay, khi lái xe sẽ dễ bị vết chai, đeo găng tay sẽ thoải mái hơn, ngày mai em sẽ mang sang cho anh."
"Không cần đâu, tôi có rồi." Khang Chí Viễn đáp lại ngắn gọn.
Những người xếp hàng chờ mua thịt ở phía sau trở nên mất kiên nhẫn, khó chịu hét lên: "Về nhà đóng cửa mà tán tỉnh nhau đi, còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ mua thịt đấy".
Sắc mặt cô gái bán thịt trong giây lát thay đổi, hung hăng hét vào mặt nhóm người kia: "Các người hét cái gì? Đang vội đi đầu thai hả? Tôi cũng chỉ nhanh được chừng này thôi, không muốn mua thì biến đi. Dù sao cũng không còn dư lại nhiều thịt, các người chờ đợi cũng chưa chắc đã có phần.”
Những người xếp hàng phía sau cảm thấy không có hy vọng gì, vài người lập tức rời đi, những người phía trước cũng chửi bới, thúc giục làm nhanh lên.
"TMD, không có thịt thì nói sớm, còn bắt ông đây phải chờ.”
"Thái độ kiểu gì vậy chứ!"
Cô gái bán thịt phớt lờ bọn họ, giống như đã quen với cảnh này.
Nguyễn Tinh Hà từ lâu đã nghe mẹ nói qua, vào những năm 80, làm người bán hàng rất có mặt mũi, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả thực là như vậy.
Ngẫm lại thì, trong nền kinh tế phát triển theo kế hoạch này, những người bán đồ ăn, quần áo, cung cấp phương tiện đi lại luôn được chào đón.
“Anh Chí Viễn, anh đến mua thịt à?”
"Vốn dĩ định mua, nhưng mà nhiều người như vậy, để mai tôi quay lại. Cô cứ làm việc đi.”
“Khoan đã, anh đừng đi, đợi em một chút, miếng thịt này cho anh, vốn dĩ em giữ cho mình, anh cứ cầm lấy đi."
Cô gái bán thịt từ trong quầy lấy ra một túi giấy bôi dầu mỡ đưa cho Khang Chí Viễn.
Khang Chí Viễn vẫn là vẻ mặt lạnh lùng thờ ơ: “Không sao đâu.”
Sự nhiệt tình của cô bán thịt không hề bị sự lạnh lùng của anh ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Em đã làm cho anh một đôi găng tay, khi lái xe sẽ dễ bị vết chai, đeo găng tay sẽ thoải mái hơn, ngày mai em sẽ mang sang cho anh."
"Không cần đâu, tôi có rồi." Khang Chí Viễn đáp lại ngắn gọn.
Những người xếp hàng chờ mua thịt ở phía sau trở nên mất kiên nhẫn, khó chịu hét lên: "Về nhà đóng cửa mà tán tỉnh nhau đi, còn rất nhiều người đang xếp hàng chờ mua thịt đấy".
Sắc mặt cô gái bán thịt trong giây lát thay đổi, hung hăng hét vào mặt nhóm người kia: "Các người hét cái gì? Đang vội đi đầu thai hả? Tôi cũng chỉ nhanh được chừng này thôi, không muốn mua thì biến đi. Dù sao cũng không còn dư lại nhiều thịt, các người chờ đợi cũng chưa chắc đã có phần.”
Những người xếp hàng phía sau cảm thấy không có hy vọng gì, vài người lập tức rời đi, những người phía trước cũng chửi bới, thúc giục làm nhanh lên.
"TMD, không có thịt thì nói sớm, còn bắt ông đây phải chờ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Thái độ kiểu gì vậy chứ!"
Cô gái bán thịt phớt lờ bọn họ, giống như đã quen với cảnh này.
Nguyễn Tinh Hà từ lâu đã nghe mẹ nói qua, vào những năm 80, làm người bán hàng rất có mặt mũi, bây giờ tận mắt nhìn thấy, quả thực là như vậy.
Ngẫm lại thì, trong nền kinh tế phát triển theo kế hoạch này, những người bán đồ ăn, quần áo, cung cấp phương tiện đi lại luôn được chào đón.
“Anh Chí Viễn, anh đến mua thịt à?”
"Vốn dĩ định mua, nhưng mà nhiều người như vậy, để mai tôi quay lại. Cô cứ làm việc đi.”
“Khoan đã, anh đừng đi, đợi em một chút, miếng thịt này cho anh, vốn dĩ em giữ cho mình, anh cứ cầm lấy đi."
Cô gái bán thịt từ trong quầy lấy ra một túi giấy bôi dầu mỡ đưa cho Khang Chí Viễn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro