Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 28
2024-09-06 01:49:42
Nguyễn Tinh Hà nhớ ra gì đấy, hỏi: “Bữa trưa em làm thế nào? Có muốn chị nấu cơm rồi mang cho không?”
Khang Chí Tân lắc đầu: “Không cần đâu ạ, trưa em ăn ở căng tin trường.”
“Về nhà ăn cơm đi, còn có thể ngủ trưa một lúc. Đồ ăn ở căng tin trường sao có thể tốt bằng đồ ăn nhà nấu.”
Khang Chí Tân vẫn bướng bỉnh lắc đầu, Nguyễn Tinh Hà đảo mắt, cố ý tỏ vẻ đáng thương nói: “Tiểu Tân Tân, chị một mình mới tới thành phố này, không quen biết ai cả, anh trai em cũng không ở nhà, chỉ còn mỗi em. Em mà cũng mặc kệ, chị thì thật sự không biết nhờ cậy ai.”
Miệng nói mà trong lòng buồn nôn trước lời nói của mình, nhưng cô cần phải hoà hợp với Khang Chí Tân. Cô thật sự sợ Khang Chí Tân xảy ra vấn đề tâm lý rồi tự tìm cái chết.
Một cậu nhóc dễ thương như vậy, không thể để cậu bị thương tổn!
Quả nhiên, Khang Chí Tân không chống lại được ngữ khí đáng thương của cô, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, buổi trưa em sẽ về ăn cơm với chị, chị đừng có đi lạc là được.”
Nguyễn Tinh Hà nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của cậu, cảm thấy thật đáng yêu, nhịn không được hôn lên mặt cậu một cái, khiến mặt mũi Khang Chí Tân đỏ bừng.
“Cảm ơn tiểu soái ca, chị đợi em ở nhà nhé!”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh: “Tiểu Tân, đây là ai vậy?”
Nguyễn Tinh Hà ngẩng đầu nhìn sang, là một cô gái trẻ xinh đẹp đang đẩy chiếc xe đạp, chắc cô ấy cũng vừa mới đến chỗ cổng trường.
Tóc cô ấy được bím thành hai bím, đen óng ả, mặt mày thanh tú. Tuy không xinh đẹp bằng cô gái bán thịt heo tên Trương Mẫn hôm qua nhưng có khí chất hơn, ăn mặc cũng trang nhã.
“Chào buổi sáng, cô Nhậm.” Tiểu Tân lập tức lớn tiếng chào hỏi, Nguyễn Tinh Hà lập tức đoán được cô gái này là ai.
Thì ra là cô giáo của Tiểu Tân.
Nhưng cô giáo lại có vẻ khẩn trương, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên mặt Tiểu Tân và Nguyễn Tinh Hà, ngập ngừng muốn nói lại thôi, làm cho Nguyễn Tinh Hà khó hiểu.
Khang Chí Tân lắc đầu: “Không cần đâu ạ, trưa em ăn ở căng tin trường.”
“Về nhà ăn cơm đi, còn có thể ngủ trưa một lúc. Đồ ăn ở căng tin trường sao có thể tốt bằng đồ ăn nhà nấu.”
Khang Chí Tân vẫn bướng bỉnh lắc đầu, Nguyễn Tinh Hà đảo mắt, cố ý tỏ vẻ đáng thương nói: “Tiểu Tân Tân, chị một mình mới tới thành phố này, không quen biết ai cả, anh trai em cũng không ở nhà, chỉ còn mỗi em. Em mà cũng mặc kệ, chị thì thật sự không biết nhờ cậy ai.”
Miệng nói mà trong lòng buồn nôn trước lời nói của mình, nhưng cô cần phải hoà hợp với Khang Chí Tân. Cô thật sự sợ Khang Chí Tân xảy ra vấn đề tâm lý rồi tự tìm cái chết.
Một cậu nhóc dễ thương như vậy, không thể để cậu bị thương tổn!
Quả nhiên, Khang Chí Tân không chống lại được ngữ khí đáng thương của cô, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, buổi trưa em sẽ về ăn cơm với chị, chị đừng có đi lạc là được.”
Nguyễn Tinh Hà nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của cậu, cảm thấy thật đáng yêu, nhịn không được hôn lên mặt cậu một cái, khiến mặt mũi Khang Chí Tân đỏ bừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cảm ơn tiểu soái ca, chị đợi em ở nhà nhé!”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh: “Tiểu Tân, đây là ai vậy?”
Nguyễn Tinh Hà ngẩng đầu nhìn sang, là một cô gái trẻ xinh đẹp đang đẩy chiếc xe đạp, chắc cô ấy cũng vừa mới đến chỗ cổng trường.
Tóc cô ấy được bím thành hai bím, đen óng ả, mặt mày thanh tú. Tuy không xinh đẹp bằng cô gái bán thịt heo tên Trương Mẫn hôm qua nhưng có khí chất hơn, ăn mặc cũng trang nhã.
“Chào buổi sáng, cô Nhậm.” Tiểu Tân lập tức lớn tiếng chào hỏi, Nguyễn Tinh Hà lập tức đoán được cô gái này là ai.
Thì ra là cô giáo của Tiểu Tân.
Nhưng cô giáo lại có vẻ khẩn trương, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại trên mặt Tiểu Tân và Nguyễn Tinh Hà, ngập ngừng muốn nói lại thôi, làm cho Nguyễn Tinh Hà khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro