Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 36
2024-09-06 01:49:42
Ba người ngồi xuống ăn cơm, Nguyễn Tinh Hà và Tiểu Tân rất ân cần, không ngừng gắp đồ ăn cho Khang Chí Viễn.
“Anh ăn thử món cá kho này đi, món tủ của em đấy. Cá hôm nay tươi lắm.”
“Anh ơi, anh ăn thêm đậu phụ đi, ngon lắm.”
Khang Chí Viễn nhìn đồ ăn trong bát ngày càng nhiều lên, vội vàng ngăn lại: “Được rồi, tay anh cũng không bị gãy, tự mình ăn được, không cần gắp cho anh đâu.”
“Không được, anh ăn thử một miếng cá trước đi, em nấu rất lâu đấy.”
Khang Chí Viễn ngẩng đầu nhìn cô, con mắt tối sâu, giống như ẩn chứa làn sóng ngầm mãnh liệt, Nguyễn Tinh Hà bị anh nhìn chằm chằm, cảm giác như bị rơi vào ánh mắt đấy.
Một lát sau, Khang Chí Viễn dời mắt đi chỗ khác, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Nguyễn Tinh Hà đầy mong đợi nhìn anh, anh không nói gì, chỉ im lặng ăn.
Nguyễn Tinh Hà mím môi, có chút không vui.
Khang Chí Tân ở bên cạnh nhìn hai người, cảm thấy buồn cười, cũng rất vui vẻ, chị gái này rõ ràng thích anh mình, nói không chừng sau này lại trở thành chị dâu của mình.
“Anh ơi, anh được nghỉ mấy ngày?”
“Hai ngày nữa anh về lại quân ngũ.” Khang Chí Viễn nói.
Môi Nguyễn Tinh Hà bĩu lên.
Sao vừa về đã phải đi rồi? Như vậy làm sao bồi đắp tình cảm được, chịu đựng 35 năm , mãi mới được ban cho một cơ thể tốt như vậy mà vẫn phải chịu cảnh phòng không gối chiếc.
Tiểu tử thối, lần này chị đây không bỏ qua cho cậu nữa, ở đấy đợi chị đến “yêu thương” đi.
Trong đầu cô tưởng tượng ra được bước tiếp theo rồi: Ngày hôm đó, thừa dịp Tiểu Tân đi học, cô đè Khang Chí Viễn lên giường rồi đùa bỡn anh, khuôn mặt điển trai lạnh lùng dần động sắc tình, nhịn không được kêu thành tiếng, nhưng ngay lập tức dùng răng cắn chặt môi, không để bản thân kêu lên.
Cuối cùng, anh bật khóc, thấp giọng xin tha. Nhưng cô còn lâu mới buông anh ra, hung hăng thao anh một hồi lâu, cho đến khi giọng anh khàn đi không thể kêu được nữa, cô mới chịu phóng thích.
Cảm giác có điểm nào đấy không đúng, nhưng Nguyễn Tinh Hà không nhận ra được chỗ nào không ổn, dù sao cô cũng chưa từng thực hành qua, tất cả đều là kinh nghiệm từ sách vở cả.
Nghĩ đến thôi đã phần khích rồi!
“Anh ăn thử món cá kho này đi, món tủ của em đấy. Cá hôm nay tươi lắm.”
“Anh ơi, anh ăn thêm đậu phụ đi, ngon lắm.”
Khang Chí Viễn nhìn đồ ăn trong bát ngày càng nhiều lên, vội vàng ngăn lại: “Được rồi, tay anh cũng không bị gãy, tự mình ăn được, không cần gắp cho anh đâu.”
“Không được, anh ăn thử một miếng cá trước đi, em nấu rất lâu đấy.”
Khang Chí Viễn ngẩng đầu nhìn cô, con mắt tối sâu, giống như ẩn chứa làn sóng ngầm mãnh liệt, Nguyễn Tinh Hà bị anh nhìn chằm chằm, cảm giác như bị rơi vào ánh mắt đấy.
Một lát sau, Khang Chí Viễn dời mắt đi chỗ khác, gắp một miếng cá bỏ vào miệng.
Nguyễn Tinh Hà đầy mong đợi nhìn anh, anh không nói gì, chỉ im lặng ăn.
Nguyễn Tinh Hà mím môi, có chút không vui.
Khang Chí Tân ở bên cạnh nhìn hai người, cảm thấy buồn cười, cũng rất vui vẻ, chị gái này rõ ràng thích anh mình, nói không chừng sau này lại trở thành chị dâu của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Anh ơi, anh được nghỉ mấy ngày?”
“Hai ngày nữa anh về lại quân ngũ.” Khang Chí Viễn nói.
Môi Nguyễn Tinh Hà bĩu lên.
Sao vừa về đã phải đi rồi? Như vậy làm sao bồi đắp tình cảm được, chịu đựng 35 năm , mãi mới được ban cho một cơ thể tốt như vậy mà vẫn phải chịu cảnh phòng không gối chiếc.
Tiểu tử thối, lần này chị đây không bỏ qua cho cậu nữa, ở đấy đợi chị đến “yêu thương” đi.
Trong đầu cô tưởng tượng ra được bước tiếp theo rồi: Ngày hôm đó, thừa dịp Tiểu Tân đi học, cô đè Khang Chí Viễn lên giường rồi đùa bỡn anh, khuôn mặt điển trai lạnh lùng dần động sắc tình, nhịn không được kêu thành tiếng, nhưng ngay lập tức dùng răng cắn chặt môi, không để bản thân kêu lên.
Cuối cùng, anh bật khóc, thấp giọng xin tha. Nhưng cô còn lâu mới buông anh ra, hung hăng thao anh một hồi lâu, cho đến khi giọng anh khàn đi không thể kêu được nữa, cô mới chịu phóng thích.
Cảm giác có điểm nào đấy không đúng, nhưng Nguyễn Tinh Hà không nhận ra được chỗ nào không ổn, dù sao cô cũng chưa từng thực hành qua, tất cả đều là kinh nghiệm từ sách vở cả.
Nghĩ đến thôi đã phần khích rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro