Xuyên Về Những Năm 80: Thiên Kim Giả Và Quan Quân Thô Lỗ
Chương 38
2024-09-06 01:49:42
Nguyễn Tinh Hà lấy bia ra rót cho mình và Khang Chí Viễn một ly, sau đó nhìn Khang Chí Viễn bằng ánh mắt nóng rực.
“Khang đại ca, mấy ngày nay em vẫn chưa cảm ơn anh vì đã cho em ở nhờ, nghe Tiểu Tân nói anh thích uống rượu, em có mua mấy chai bia. Hôm nay mượn hoa hiến phật, mời anh uống, đợi sau này cuộc sống tốt lên rồi chắc chắn sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.”
Khang Chí Tân nghĩ thầm, mình nói anh trai thích uống rượu khi nào?
Khang Chí Viễn vẫn cúi đầu, không nhìn vào mắt cô, chỉ im lặng cầm ly rượu uống một ngụm rồi nói: “Em không cần cảm ơn anh, em giúp bọn anh nấu cơm dọn nhà, còn chăm sóc Tiểu Tân chu đáo, anh nên cảm ơn em mới phải.”
Nghe Khang Chí Viễn nói xong, Nguyễn Tinh Hà mừng rỡ, được đà lấn tới: “Khang đại ca, chúng ta uống thêm ly nữa, cảm ơn ông trời đã cho chúng ta gặp nhau.”
Nói xong lại rót cho mình cùng Khang Chí Viễn một chén nữa, chai bia đầy ắp giờ đã thấy đáy.
Khang Chí Viễn một hơi uống cạn.
Hai người vừa uống vừa nói chuyện, nhanh chóng uống hết hai chai bia.
Đối với Khang Chí Viễn, uống một chai bia so với uống nước cũng không khác là bao, nhưng đối với một người có tửu lượng kém như Nguyễn Tinh Hà, một chai bia đủ làm gục cô.
Khang Chí Tân ăn xong, chuẩn bị về lại trường để học buổi chiều, nhìn thấy Nguyễn Tinh Hà mặt đỏ bừng đang cười ngây ngây dại dại ngồi đấy, không khỏi thở dài, không khác gì đàn ông thành thục nói với Khang Chí Viễn: “Anh ơi, chiều nay anh chăm sóc chị ấy nhé, chị ấy say rồi.
Khang Chí Viễn lúc này mới ngước mắt lên nhìn Nguyễn Tinh Hà, cô gái có đôi mắt quyến rũ như lụa, hai má đỏ bừng, đôi môi xinh đẹp đang chống cằm nhìn thẳng vào anh, khóe miệng không ngừng gương lên, cười đến đần độn.
Anh không ngờ Nguyễn Tinh Hà chỉ uống một chút thôi đã say rồi.
Sau khi Tiểu Tân rời đi, Khang Chí Viễn không dám cho Nguyễn Tinh Hà uống nữa, liền rót cho cô một ly nước: "Uống chút nước đi, say rồi à? Có cảm thấy khó chịu không?"
“Không thoải mái, khó chịu quá.” Nguyễn Tinh Hà say rượu gật đầu lung tung.
“Khang đại ca, mấy ngày nay em vẫn chưa cảm ơn anh vì đã cho em ở nhờ, nghe Tiểu Tân nói anh thích uống rượu, em có mua mấy chai bia. Hôm nay mượn hoa hiến phật, mời anh uống, đợi sau này cuộc sống tốt lên rồi chắc chắn sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.”
Khang Chí Tân nghĩ thầm, mình nói anh trai thích uống rượu khi nào?
Khang Chí Viễn vẫn cúi đầu, không nhìn vào mắt cô, chỉ im lặng cầm ly rượu uống một ngụm rồi nói: “Em không cần cảm ơn anh, em giúp bọn anh nấu cơm dọn nhà, còn chăm sóc Tiểu Tân chu đáo, anh nên cảm ơn em mới phải.”
Nghe Khang Chí Viễn nói xong, Nguyễn Tinh Hà mừng rỡ, được đà lấn tới: “Khang đại ca, chúng ta uống thêm ly nữa, cảm ơn ông trời đã cho chúng ta gặp nhau.”
Nói xong lại rót cho mình cùng Khang Chí Viễn một chén nữa, chai bia đầy ắp giờ đã thấy đáy.
Khang Chí Viễn một hơi uống cạn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai người vừa uống vừa nói chuyện, nhanh chóng uống hết hai chai bia.
Đối với Khang Chí Viễn, uống một chai bia so với uống nước cũng không khác là bao, nhưng đối với một người có tửu lượng kém như Nguyễn Tinh Hà, một chai bia đủ làm gục cô.
Khang Chí Tân ăn xong, chuẩn bị về lại trường để học buổi chiều, nhìn thấy Nguyễn Tinh Hà mặt đỏ bừng đang cười ngây ngây dại dại ngồi đấy, không khỏi thở dài, không khác gì đàn ông thành thục nói với Khang Chí Viễn: “Anh ơi, chiều nay anh chăm sóc chị ấy nhé, chị ấy say rồi.
Khang Chí Viễn lúc này mới ngước mắt lên nhìn Nguyễn Tinh Hà, cô gái có đôi mắt quyến rũ như lụa, hai má đỏ bừng, đôi môi xinh đẹp đang chống cằm nhìn thẳng vào anh, khóe miệng không ngừng gương lên, cười đến đần độn.
Anh không ngờ Nguyễn Tinh Hà chỉ uống một chút thôi đã say rồi.
Sau khi Tiểu Tân rời đi, Khang Chí Viễn không dám cho Nguyễn Tinh Hà uống nữa, liền rót cho cô một ly nước: "Uống chút nước đi, say rồi à? Có cảm thấy khó chịu không?"
“Không thoải mái, khó chịu quá.” Nguyễn Tinh Hà say rượu gật đầu lung tung.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro