Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Chương 14

2024-08-21 13:26:16

Lưu Mẫn Hoan cũng vội đuổi theo, muốn nhìn xem tổ mẫu sẽ phản ứng như thế nào. Triệu thị nhìn thấy Lưu Hoài Cẩn đưa vải dệt tới, cười như hoa, vội tiếp nhận, nói:

- Tôn tử thật có hiếu, nhỏ như vậy đã biết kiếm tiền, còn nhớ thương tới ông bà, nói bà biết ngươi kiếm được nhiêu tiền?

Là trưởng tử của gia đình, Lưu Hoài Cẩn hiểu rất rõ những cực khổ của phụ thân mẫu thân, của đệ đệ muội muội nên hắn rất thông minh ứng đối:

- Bà, không bao nhiêu cả, chỉ đủ mua cho đệ đệ muội muội một ít vải làm quần áo mừng tết, đã tiêu hết cả rồi.

Đúng lúc này, lão gia tử cùng Lưu Hán Võ vào, Triệu thị đem vải dệt khoe khoang với lão gia tử, lại khen Hoài Cẩn biết hiếu kính, lão gia tử đương nhiên cao hứng, vốn ông đã vô cùng coi trọng đứa cháu này, trùng hợp Từ thị đang ôm tiểu Hoài Công và Mẫn Hồng đến, sắc mặt của Lưu Hán Võ và Từ thị càng xấu lại.

Cũng vào lúc này, Lưu Mẫn Hồng lại hỏi:

- Sao còn chưa ăn cơm, ta đều chết đói rồi.

Từ thị đang đỏ mắt nghe lời này càng thêm tức giận, nhưng nhi tử còn thơ dại chẳng biết gì, nàng đành phát tác lên người Lưu Mẫn Hồng:

- Ăn ăn ăn, ngươi là đồ thùng cơm, chỉ biết ăn, nhìn xem, người ta nhỏ như vậy đã biết nhiều chuyện, suốt ngày chẳng làm việc gì, chỉ biết kiếm tiền riêng cho gia đình mình thôi. Còn ngươi cũng giống mẫu thân, suốt ngày làm hết việc này việc nọ, không ai khen lấy một câu. Phụ thân, mẫu thân, tính ra thì chúng ta còn chưa ở riêng. Hoài Cẩn kiếm được tiền cũng phải góp chung chứ? - Từ thị còn không quên mượn việc này oán thán một hồi. Lời Từ thị nói làm hai ông bà đang chìm trong vui vẻ sửng sốt, nửa ngày cũng không phản ứng.

Lưu Mẫn Hoan đẩy đẩy Lưu Hoài Cẩn, hắn vội tiếp lời:

- Đại bá mẫu, ta kiếm được không bao nhiêu, mà hôm nay cũng tiêu hết rồi, vì mẫu thân thấy đệ đệ muội muội quần áo đều rách nát, mà tiền thì không có, nên chúng ta đành cố gắng kiếm một ít.

Có lẽ miếng vải phát huy tác dụng, Triệu thị khó lắm mới lên tiếng nói giúp:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đúng vậy, mấy đứa nhỏ tự ý thì làm được ra bao nhiêu.

Cuối cùng vẫn là Lưu Hán Võ lên tiếng, chuyện này mới chấm dứt:

- Được rồi, ầm ĩ cái gì mà ầm ĩ, ăn cơm. Đừng đỏ mắt người khác có quần áo mới mặc, mấy hôm nữa hai mẹ con các ngươi cũng mua vải, tết cũng có quần áo mới.

Hôm sau là ngày 24, Mẫn thị rất bận rộn, sáng sớm thì giết gà, làm điểm tâm, còn Từ thị và Hà thị cũng bận tối mặt tối mày làm các loại bánh gạo ngọt, có chiên, có hấp, đuổi hết trẻ con ra ngoài, sợ ăn vụng. Làm xong phải cúng ông táo, cúng xong, lão gia tử lại đi cúng tổ tông. Cuối cùng, Triệu thị phân cho mỗi đứa một cái, còn lại thì giấu đi, không biết cất để làm gì.

Buổi tối, mấy đứa trẻ Lưu Mẫn Hoan trốn trong phòng viết câu đối, Lưu Hoài Cẩn nói muốn bán ở chợ phiên vào ngày 25, còn lại thì đến ngày 26 đi Văn Châu thành bán, hết đợt này sẽ ngừng bán, giúp việc trong nhà.

Sáng sớm ngày 26, Lưu Mẫn Hoan còn trong giấc mộng đã bị Lưu Hoài Cẩn đánh thức, bởi vì tối hôm trước, nàng phải mè nheo đủ kiểu, làm Mẫn thị đồng ý để nàng cùng Hoài Cẩn đi Văn Châu thành, dặn đi dặn lại Mẫn Hoan phải theo sát đại ca, Lưu Hoài Cẩn phải chăm sóc chú ý muội muội.

Trong sự buồn ngủ ríu cả mắt, thì nghe có người bảo là đến nơi, Lưu Mẫn Hoan nhìn cửa thành cao cao trước mặt, giống cổ thành trên ti vi, sau khi vào thành, hai bên ngã tư phần lớn là nhà trệt, còn cửa hàng buôn bán thì có hai tầng, thị trường rau quả bán ở ngã tư, người bên trong đông đảo, ồn ào, người đánh xe bọn họ đến chỗ này, hẹn thời gian cùng địa điểm quay về.

Lưu Hoài Cẩn và Dương Vũ Hoài vô cùng quen thuộc dẫn dắt Lưu Mẫn Hoan bày quán, hôm nay họ cầm theo sáu trăm câu đối, Dương Vũ Hoài cũng cầm ba trăm câu đối, chắc phải mất nhiều thời gian, Lưu Mẫn Hoan muốn tự mình đi dạo xem có cái cây nông nghiệp nào mới mẻ không, dù sao qua năm nhà mình sẽ ở riêng, nên phải tính toán xem nên trồng lại cây nào. Nhưng Lưu Hoài Cẩn và Dương Vũ Hoài nói thế nào cũng không đồng ý để một mình nàng đi dạo. Nàng đành phải thét to rao hàng, như vậy mới bán được nhanh hơn, bán xong thì mới có thời gian làm việc khác. Vất vả lắm mới được đến Văn Châu, không được để tay không trở về.

Mọi người thấy một tiểu cô nương năm sáu tuổi thét to, cầm một túi xách đơn giản, quần áo trên người tuy cũ nhưng sạch sẽ, giọng tiểu cô nương dễ thương, ngọt ngào, không chút luống cuống, nên mọi người ngạc nhiên, lập tức có không ít người đi lại, thấy Lưu Mẫn Hoan đưa câu đối đến, không nhẫn tâm từ chối, thế nên bán câu đối rất nhanh, Dương Vũ Hoài phụ trách gói lại đưa cho người mua, Lưu Hoài Cẩn thì lấy tiền, ba người phối hợp rất ăn ý, hơn một canh giờ đã bán hết.

Bọn họ tìm một ngân hàng tư nhân gần đây đổi thành bạc, đếm tiền đồng nửa ngày,

Lưu Hoài Cẩn và Lưu Mẫn Hoan có 5 ngàn văn, đổi thành 5 lượng bạc, Dương Vũ Hoài thì có 2 ngàn văn, đổi thành 2 lượng bạc, dư lại mấy trăm văn tiền lẻ. Bọn họ cẩn thận giấu tiền, không dám đi ngã tư nữa, dù sao đối với ba tiểu hài tử mà nói, 7 lượng bạc là một con số cực kì lớn. Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy bên cạnh có một tạp hóa lớn, liền kéo ca ca đi vào, Dương Vũ Hoài tất nhiên cũng đi theo.

- Lão bản, chỗ người có loại mầm móng mới nào không? – Lưu Mẫn Hoan hỏi.

Lão bản thấy là ba tiểu hài tử, còn tưởng rằng đang giỡn nên xua đuổi:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Đi đi, đến chỗ khác mà chơi, đừng đứng chắn cửa nhà ta.

Lưu Hoài Cẩn nhanh chóng giải thích:

- Lão bản, chúng ta thật sự là muốn mua mầm móng, không phải đùa ngươi, ngươi để chúng ta xem có loại mầm móng nào mới không đã.

Lúc này lão bản mới cẩn thận đánh giá Lưu Hoài Cẩn một cái, rồi hắn dẫn hai người đến một nơi trong nhà. Mỗi cái thùng gỗ nhỏ đều để một loại cây giống, bên ngoài còn dùng bút lông ghi tên, Lưu Mẫn Hoan nhìn một lượt nói:

- Nhà tổ mẫu cũng có mấy loại mầm móng này – Nàng hơi thất vọng, nàng vốn nghĩ có thể tìm được loại mầm móng mới.

Lưu Hoài Cẩn nghe xong bảo:

- Mua thêm đi, lỡ mầm móng không đủ, mà khẳng định là đại bá mẫu cũng muốn, mẫu thân không tranh nổi đâu.

Vì thế Lưu Mẫn Hoan chọn một chút mầm móng ngắn hạn như cải thìa, dưa chuột, dây mướp, bí đao, mướp đắng, bí đỏ, rau muống, mấy loại mầm móng này giá rẻ, nàng mua mỗi loại một ít, lại không mua hạt tiêu, thời tiết ở đây ẩm ướt, mà hạt tiêu cũng được trồng phổ biến, về nhà xin bà một ít ăn là đủ. Dương Vũ Hoài cảm thấy nhà của mình cũng cần nên cũng mua một ít. Lưu Mẫn Hoan ngoài ý muốn phát hiện có chút hạt dưa hấu, lão bản nói đây là một loại hoa quả quý hiếm, loại này được Đông gia lấy từ kinh thành đến, muốn trồng thử, còn mầm móng thừa thì bán để lấy chút tiền lời. Người ở đây trồng rất ít, mà mỗi cân dưa hấu bán được hơn mười văn tiền một cân. Lưu Mẫn Hoan vừa nghe, đã vui vẻ, kiếp trước: lúc ở nông thôn, không ít lần giúp ông bà trồng dưa hấu. Nàng gói tất cả hạt dưa hấu lại, càng làm nàng vui sướng là phát hiện ở góc tường có một đống khoai tây, lão bản nói đây là dương khoai, được trồng khá nhiều ở nơi gần biển, nghe nói sản lượng rất cao, mà người ở Văn Châu phủ gieo trồng không nhiều. Lưu Mẫn Hoan vừa hỏi giá, 5 văn tiền một cân, nàng cắn răng lấy hết, làm lão bản cao hứng, không ngờ ba cái hài tử lại lấy tất cả hàng tồn lâu rồi.

Vừa ra khỏi cửa hàng, Lưu Mẫn Hoan liền hỏi Dương Vũ Hoài:

- Vũ Hoài ca ca, huynh có muốn lấy ít mầm móng dưa hấu và dương khoai không?

- Không cần, ta không lấy – Dương Vũ Hoài lắc đầu từ chối.

Lưu Mẫn Hoan hiểu tại sao Dương Vũ Hoài lại từ chối nhưng nàng thật lòng muốn giúp cho Dương gia, bởi Dương bá phụ có ân với cha nàng, người lại không may sớm qua đời chỉ còn lại cô nhi quả phụ, cuộc sống rất cơ cực, hơn nữa Dương Vũ Hoài đối với nàng khá tốt, chẳng khác gì thân ca ca của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên

Số ký tự: 0