Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 17
2024-08-21 13:26:16
Ba người mặc xong, cùng nhau vào phòng Mẫn thị, Lưu Mẫn Hoan nhìn thấy trên đất có một cái đệm được bện bằng rơm, gọi là bồ đoàn, chắc để chuẩn bị dùng khi dập đầu, quả nhiên Lưu Hoài Cẩn quỳ xuống:
- Cẩn nhi chúc phụ thân mẫu thân khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Mẫn thị cho hắn một cái hầu bao nói:
- Cũng chúc cho con học hành tiến bộ.
Lưu Hán Văn gật gật đầu, Lưu Hoài An và Mẫn Hoan học theo, mỗi người lấy được một hầu bao, Lưu Mẫn Hoan vừa thấy tuy vải dệt không tốt, nhưng đường may tinh xảo, không biết Mẫn thị làm khi nào. Nàng mở hầu bao ra, có 5 văn tiền, Mẫn thị giải thích:
- Ta biết các con hiểu chuyện, mà tiền này cũng do các con kiếm được, cho nên năm nay ta cho nhiều hơn một chút. Hi vọng chúng ta càng ngày càng khấm khá lên.
Lúc này, Lưu Hán Văn mở miệng nói chuyện:
- Đi thôi, không còn sớm nữa, nên dập đầu cha mẹ, lát nữa còn phải đến từ đường mở tiệc rượu, hôm nay làm tiệc cho Hoài Du và Mẫn Tú nhập gia phả.
Vì thế, một nhà đến tiền phòng, lão gia tử cùng Triệu thị ngồi ở đó, chờ con cháu quỳ lạy, đầu tiên là một nhà Lưu Hán Võ, sau mới đến nhà Lưu Mẫn Hoan và tam thúc Lưu Hán Ân, rồi tiểu cô cô, Triệu thị dùng giấy đỏ gấp thành một mớ bao lì xì, con cháu quỳ lạy xong thì sẽ cho một cái, Lưu Mẫn Hoan lui xuống, mở ra thì thấy chỉ có một văn tiền, Mẫn Hồng lại có hẳn 5 văn, khoe khoang với nàng một chút. Thì ra Triệu thị vì muốn cân bằng quan hệ, hai nhà nhiều như nhau, cũng không tính nhiều hay ít đứa nhỏ. Kế tiếp, Lưu Hoài Cẩn mang theo đệ đệ muội muội chúc tết Lưu Hán Võ cùng Từ thị, Lưu Hán Ân và Hà thị vẫn là quỳ lạy, Lưu Hán Võ chỉ cho một văn đúng là keo kiệt còn không bằng tam thúc cho ba văn. Thế mà Mẫn thị cho Lưu Mẫn Hồng hẳn 5 văn. Xuân Mai chưa kết hôn, không cần quỳ lạy, cho nên không cần cho hồng bao.
Xong việc này, người một nhà bắt đầu ăn điểm tâm, điểm tâm rất đơn giản, hai loại đồ ăn, món ăn chính là đậu hủ, ngụ ý năm mới sẽ phát tài phát lộc. Cơm nước xong, Lưu lão gia tử mang mấy nam tử ra ngoài chúc tết hàng xóm và người thân trong thôn, Triệu thị ở nhà tiếp đãi khách, người đến người đi, vào cửa thì chắp hai tay, nói:
- Chúc mừng, chúc mừng năm mới.
Người người vào cửa đều nói câu này, Triệu thị thấy có con nít vào thì cho ít bánh kẹo hạt dưa. Lưu Mẫn Hoan thấy không có gì mới mẽ, trở về phòng coi em. Đột nhiên, một trận pháo chiêng trống vang lên, nàng vội vàng ra cửa, thì ra đội múa rồng trong thôn đến, nhà quá nhỏ, không thể vào hết một lượt, rồng vào trước, đi quanh một vòng, chờ đầu rồng ra ngoài thì đuôi rồng vẫn chưa vào được nhà, Triệu thị đưa một cái hồng bao. Lưu Mẫn Hoan ham náo nhiệt nên ẵm Cẩn Du và Mẫn Tú đến nhờ Xuân Mai trông, sau đó chạy đi.
Hai người đến bãi đất trống trên phố, phát hiện có một đống người vây thành hình tròn, bên ngoài không nhìn được gì, Lưu Mẫn Hoan chỉ thấy chân người, cũng may nhỏ có cái lợi, hai người chui tới chui lui, cuối cùng chen vào được. Chiêng trống vang trời, rồng bay phượng múa, giống trên tivi, người múa rồng múa sư tử rất chuyên nghiệp, thân thủ nhanh nhạy, trong sân có nhiều ghế, cũng có bàn, trên bàn còn có ghế, rồng và sư tử đấu đến đấu đi, một hồi nhảy lên ghế, một hồi nhảy lên bàn, thậm chí còn lộn người trên bàn ghế, nàng nhìn xem mà hết hồn, bốn phía một mảnh trầm trồ khen ngợi, diễn gần một giờ, bọn họ lui xuống nghỉ ngơi, thay vào đó là một con thuyền được làm bằng giấy và tre nứa, sáu đứa bé được trang điểm đỏ rực, hai đứa ở đầu thuyền, hai đứa ở đuôi, và hai đứa ở giữa, tay cầm mái chèo, vừa chèo vừa hát, chắc đây là dân ca địa phương, Lưu Mẫn Hoan chưa từng nghe, cảm thấy giai điệu cũng dễ nghe. Chỉ chốc lát, thuyền được kéo xuống, một người trang điểm như tiều phu và một người nữ, hai người hát đối, chắc là bài ca về tình yêu, nàng không hiểu lắm. Xem xong tất cả, cũng mất hơn một canh giờ, Lưu Mẫn Hoan nghĩ về tiểu đệ và tiểu muội, Mẫn thị bận chuyện mở tiệc rượu ở từ đường, không chăm sóc bọn chúng được nên nàng chen ra khỏi đám người, về nhà, Lưu Mẫn Hoan vẫn rất hưng phấn, líu ríu nói Xuân Mai nghe đủ chuyện.
Vốn Lưu Mẫn Hoan còn muốn đến từ đường xem lễ tiểu đệ và tiểu muội nhập gia phả, dù sao mình chưa xem qua, nhưng nơi này nghiêm cấm nữ tử vào từ đường, Lưu Mẫn Hoan đành phải thôi. Chỉ chốc lát, lão gia tử dẫn các đường thúc trong tộc đến nhà giúp nấu cơm, bưng đồ ăn, Lưu Hán Văn ôm Lưu Hoài Du, Lưu Hoài Cẩn ôm Mẫn Tú đi từ đường, Lưu Hoài An cầm theo cái rỗ, bên trong là nến đỏ và pháo, Mẫn thị cũng đi, Mẫn Hoan đuổi theo sau.
Cách cổng từ đường hơn năm thước, chỉ chốc lát nghi thức liền hoàn thành, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An ôm Hoài Du và Mẫn Tú ra, Mẫn thị và Lưu Mẫn Hoan ở bên ngoài nhận lấy đứa nhỏ, trở về nhà. Lão gia tử bọn họ thì ở lại đến tàn tiệc, dọn dẹp xong mới về, trời lúc này đã tối đen.
Ngày hôm sau là mùng hai tết, phải đi nhà mẹ đẻ Mẫn thị chúc tết, chờ Lưu Hoài Cẩn dẫn Lưu Hoài An, Lưu Mẫn Hoan đến phòng Mẫn thị thì Mẫn thị cũng ăn mặc xong, Mẫn thị mặc một bộ đồ đỏ bằng lụa áo, tà váy màu xanh, Lưu Mẫn Hoan nghĩ đây chắc là đồ cưới của mẫu thân.
- Mẫu thân, hôm nay người thật đẹp – Lưu Mẫn Hoan chạy đến bên cạnh Mẫn thị, miệng ngọt khen ngợi.
Mẫn thị đang cột gói đồ, nghe Lưu Mẫn Hoan nói, nhịn không được mà nở nụ cười:
- Nói bậy bạ gì đó, ta già rồi. Con lại đây để ta chải tóc cho - Nói xong, lấy hai cột tóc màu hồng, cột lên hai bím tóc của Lưu Mẫn Hoan, sờ sờ mặt nàng, nói – Nữ nhi của ta xinh đẹp quá.
- Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem đây là nữ nhi của ai chứ? – Lưu Mẫn Hoan vênh mặt, chọc Lưu Hoài Cẩn véo mặt nàng, nói:
- Con oắt này từ đâu đến mà lại khoe khoang như vậy hả?
- Tất nhiên, cũng không nhìn xem là muội muội của ai – Lưu Mẫn Hoan nói làm Lưu Hoài Cẩn sửng sốt, vươn tay chọc nách nàng:
- Ngon lắm, ngay cả ca ca cũng dám chọc.
Lưu Hoài An nghe xong, Vài người quậy thành một đoàn, mãi đến khi Lưu Hán Văn bảo ăn cơm. Lúc đi tiền phòng ăn cơm, Lưu Mẫn Hoan nhớ tới lũ gà con, chạy nhanh đi tìm Xuân Mai nhờ nàng chăm lũ gà.
Đến chỗ Triệu thị, phát hiện nhà Lưu Hán Võ và Lưu Hán Ân cũng mặc đồ mới hoàn toàn, nhưng nghe Từ thị nói, nhà mẹ đẻ ngay tại thôn, đi chậm một chút cũng không sao. Mấy người Lưu Hán Võ thương lượng xem khi nào thì đi, thì ra bọn họ muốn tới cữu gia chúc tết trước - cũng chính là nhà mẹ đẻ Triệu thị, ngay cạnh thôn, nhà này có hai đệ đệ cùng cha khác mẹ, một mẹ kế đã bảy mươi tuổi.
Cơm xong, trở lại phòng lấy đồ, Mẫn thị khóa hai cửa phòng lại. Lưu Hán Văn đi trước, nói với Mẫn thị rằng hắn sẽ sẽ đến Bạch Đường thôn trước bữa cơm chiều để dẫn con về một thể, lại dặn Lưu Hoài Cẩn vài câu mới xoay người đi. Mẫn thị mang theo năm đứa nhỏ, tiếp tục đi về phía trước, qua một cái thôn, hai bên đường không núi thì ruộng, lúc Lưu Mẫn Hoan đi không nỗi, Lưu Hoài Cẩn bảo Lưu Hoài An cầm một nhánh cây tùng, bảo nàng không đi là đánh, Lưu Mẫn Hoan sợ tới mức chạy nhanh về phía trước, cũng không biết là đi qua hai hay ba cái thôn, rốt cuộc nghe Mẫn thị nói qua ngọn núi này là đến. Nhà cửa Mẫn gia rõ ràng mới và tốt hơn Lưu gia rất nhiều, trước cửa có một dòng sông nhỏ, trước dòng song nhỏ là một rừng trúc, trước cửa có hai cái cửa gỗ nhỏ được điêu khắc kĩ càng, sau mới đến cửa gỗ chính, bà ngoại Thẩm thị đứng ngoài cửa, hai mẹ con vừa thấy nhau, Thẩm thị đã nhanh chóng cầm tay Mẫn thị, hai người đều khóc, mấy người Lưu Hoài Cẩn tiến lên chào hỏi, lão nhân gia ôm từng đứa nhỏ một kích động nói:
- Cháu ngoan của bà.
- Cẩn nhi chúc phụ thân mẫu thân khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Mẫn thị cho hắn một cái hầu bao nói:
- Cũng chúc cho con học hành tiến bộ.
Lưu Hán Văn gật gật đầu, Lưu Hoài An và Mẫn Hoan học theo, mỗi người lấy được một hầu bao, Lưu Mẫn Hoan vừa thấy tuy vải dệt không tốt, nhưng đường may tinh xảo, không biết Mẫn thị làm khi nào. Nàng mở hầu bao ra, có 5 văn tiền, Mẫn thị giải thích:
- Ta biết các con hiểu chuyện, mà tiền này cũng do các con kiếm được, cho nên năm nay ta cho nhiều hơn một chút. Hi vọng chúng ta càng ngày càng khấm khá lên.
Lúc này, Lưu Hán Văn mở miệng nói chuyện:
- Đi thôi, không còn sớm nữa, nên dập đầu cha mẹ, lát nữa còn phải đến từ đường mở tiệc rượu, hôm nay làm tiệc cho Hoài Du và Mẫn Tú nhập gia phả.
Vì thế, một nhà đến tiền phòng, lão gia tử cùng Triệu thị ngồi ở đó, chờ con cháu quỳ lạy, đầu tiên là một nhà Lưu Hán Võ, sau mới đến nhà Lưu Mẫn Hoan và tam thúc Lưu Hán Ân, rồi tiểu cô cô, Triệu thị dùng giấy đỏ gấp thành một mớ bao lì xì, con cháu quỳ lạy xong thì sẽ cho một cái, Lưu Mẫn Hoan lui xuống, mở ra thì thấy chỉ có một văn tiền, Mẫn Hồng lại có hẳn 5 văn, khoe khoang với nàng một chút. Thì ra Triệu thị vì muốn cân bằng quan hệ, hai nhà nhiều như nhau, cũng không tính nhiều hay ít đứa nhỏ. Kế tiếp, Lưu Hoài Cẩn mang theo đệ đệ muội muội chúc tết Lưu Hán Võ cùng Từ thị, Lưu Hán Ân và Hà thị vẫn là quỳ lạy, Lưu Hán Võ chỉ cho một văn đúng là keo kiệt còn không bằng tam thúc cho ba văn. Thế mà Mẫn thị cho Lưu Mẫn Hồng hẳn 5 văn. Xuân Mai chưa kết hôn, không cần quỳ lạy, cho nên không cần cho hồng bao.
Xong việc này, người một nhà bắt đầu ăn điểm tâm, điểm tâm rất đơn giản, hai loại đồ ăn, món ăn chính là đậu hủ, ngụ ý năm mới sẽ phát tài phát lộc. Cơm nước xong, Lưu lão gia tử mang mấy nam tử ra ngoài chúc tết hàng xóm và người thân trong thôn, Triệu thị ở nhà tiếp đãi khách, người đến người đi, vào cửa thì chắp hai tay, nói:
- Chúc mừng, chúc mừng năm mới.
Người người vào cửa đều nói câu này, Triệu thị thấy có con nít vào thì cho ít bánh kẹo hạt dưa. Lưu Mẫn Hoan thấy không có gì mới mẽ, trở về phòng coi em. Đột nhiên, một trận pháo chiêng trống vang lên, nàng vội vàng ra cửa, thì ra đội múa rồng trong thôn đến, nhà quá nhỏ, không thể vào hết một lượt, rồng vào trước, đi quanh một vòng, chờ đầu rồng ra ngoài thì đuôi rồng vẫn chưa vào được nhà, Triệu thị đưa một cái hồng bao. Lưu Mẫn Hoan ham náo nhiệt nên ẵm Cẩn Du và Mẫn Tú đến nhờ Xuân Mai trông, sau đó chạy đi.
Hai người đến bãi đất trống trên phố, phát hiện có một đống người vây thành hình tròn, bên ngoài không nhìn được gì, Lưu Mẫn Hoan chỉ thấy chân người, cũng may nhỏ có cái lợi, hai người chui tới chui lui, cuối cùng chen vào được. Chiêng trống vang trời, rồng bay phượng múa, giống trên tivi, người múa rồng múa sư tử rất chuyên nghiệp, thân thủ nhanh nhạy, trong sân có nhiều ghế, cũng có bàn, trên bàn còn có ghế, rồng và sư tử đấu đến đấu đi, một hồi nhảy lên ghế, một hồi nhảy lên bàn, thậm chí còn lộn người trên bàn ghế, nàng nhìn xem mà hết hồn, bốn phía một mảnh trầm trồ khen ngợi, diễn gần một giờ, bọn họ lui xuống nghỉ ngơi, thay vào đó là một con thuyền được làm bằng giấy và tre nứa, sáu đứa bé được trang điểm đỏ rực, hai đứa ở đầu thuyền, hai đứa ở đuôi, và hai đứa ở giữa, tay cầm mái chèo, vừa chèo vừa hát, chắc đây là dân ca địa phương, Lưu Mẫn Hoan chưa từng nghe, cảm thấy giai điệu cũng dễ nghe. Chỉ chốc lát, thuyền được kéo xuống, một người trang điểm như tiều phu và một người nữ, hai người hát đối, chắc là bài ca về tình yêu, nàng không hiểu lắm. Xem xong tất cả, cũng mất hơn một canh giờ, Lưu Mẫn Hoan nghĩ về tiểu đệ và tiểu muội, Mẫn thị bận chuyện mở tiệc rượu ở từ đường, không chăm sóc bọn chúng được nên nàng chen ra khỏi đám người, về nhà, Lưu Mẫn Hoan vẫn rất hưng phấn, líu ríu nói Xuân Mai nghe đủ chuyện.
Vốn Lưu Mẫn Hoan còn muốn đến từ đường xem lễ tiểu đệ và tiểu muội nhập gia phả, dù sao mình chưa xem qua, nhưng nơi này nghiêm cấm nữ tử vào từ đường, Lưu Mẫn Hoan đành phải thôi. Chỉ chốc lát, lão gia tử dẫn các đường thúc trong tộc đến nhà giúp nấu cơm, bưng đồ ăn, Lưu Hán Văn ôm Lưu Hoài Du, Lưu Hoài Cẩn ôm Mẫn Tú đi từ đường, Lưu Hoài An cầm theo cái rỗ, bên trong là nến đỏ và pháo, Mẫn thị cũng đi, Mẫn Hoan đuổi theo sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cách cổng từ đường hơn năm thước, chỉ chốc lát nghi thức liền hoàn thành, Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An ôm Hoài Du và Mẫn Tú ra, Mẫn thị và Lưu Mẫn Hoan ở bên ngoài nhận lấy đứa nhỏ, trở về nhà. Lão gia tử bọn họ thì ở lại đến tàn tiệc, dọn dẹp xong mới về, trời lúc này đã tối đen.
Ngày hôm sau là mùng hai tết, phải đi nhà mẹ đẻ Mẫn thị chúc tết, chờ Lưu Hoài Cẩn dẫn Lưu Hoài An, Lưu Mẫn Hoan đến phòng Mẫn thị thì Mẫn thị cũng ăn mặc xong, Mẫn thị mặc một bộ đồ đỏ bằng lụa áo, tà váy màu xanh, Lưu Mẫn Hoan nghĩ đây chắc là đồ cưới của mẫu thân.
- Mẫu thân, hôm nay người thật đẹp – Lưu Mẫn Hoan chạy đến bên cạnh Mẫn thị, miệng ngọt khen ngợi.
Mẫn thị đang cột gói đồ, nghe Lưu Mẫn Hoan nói, nhịn không được mà nở nụ cười:
- Nói bậy bạ gì đó, ta già rồi. Con lại đây để ta chải tóc cho - Nói xong, lấy hai cột tóc màu hồng, cột lên hai bím tóc của Lưu Mẫn Hoan, sờ sờ mặt nàng, nói – Nữ nhi của ta xinh đẹp quá.
- Tất nhiên rồi, cũng không nhìn xem đây là nữ nhi của ai chứ? – Lưu Mẫn Hoan vênh mặt, chọc Lưu Hoài Cẩn véo mặt nàng, nói:
- Con oắt này từ đâu đến mà lại khoe khoang như vậy hả?
- Tất nhiên, cũng không nhìn xem là muội muội của ai – Lưu Mẫn Hoan nói làm Lưu Hoài Cẩn sửng sốt, vươn tay chọc nách nàng:
- Ngon lắm, ngay cả ca ca cũng dám chọc.
Lưu Hoài An nghe xong, Vài người quậy thành một đoàn, mãi đến khi Lưu Hán Văn bảo ăn cơm. Lúc đi tiền phòng ăn cơm, Lưu Mẫn Hoan nhớ tới lũ gà con, chạy nhanh đi tìm Xuân Mai nhờ nàng chăm lũ gà.
Đến chỗ Triệu thị, phát hiện nhà Lưu Hán Võ và Lưu Hán Ân cũng mặc đồ mới hoàn toàn, nhưng nghe Từ thị nói, nhà mẹ đẻ ngay tại thôn, đi chậm một chút cũng không sao. Mấy người Lưu Hán Võ thương lượng xem khi nào thì đi, thì ra bọn họ muốn tới cữu gia chúc tết trước - cũng chính là nhà mẹ đẻ Triệu thị, ngay cạnh thôn, nhà này có hai đệ đệ cùng cha khác mẹ, một mẹ kế đã bảy mươi tuổi.
Cơm xong, trở lại phòng lấy đồ, Mẫn thị khóa hai cửa phòng lại. Lưu Hán Văn đi trước, nói với Mẫn thị rằng hắn sẽ sẽ đến Bạch Đường thôn trước bữa cơm chiều để dẫn con về một thể, lại dặn Lưu Hoài Cẩn vài câu mới xoay người đi. Mẫn thị mang theo năm đứa nhỏ, tiếp tục đi về phía trước, qua một cái thôn, hai bên đường không núi thì ruộng, lúc Lưu Mẫn Hoan đi không nỗi, Lưu Hoài Cẩn bảo Lưu Hoài An cầm một nhánh cây tùng, bảo nàng không đi là đánh, Lưu Mẫn Hoan sợ tới mức chạy nhanh về phía trước, cũng không biết là đi qua hai hay ba cái thôn, rốt cuộc nghe Mẫn thị nói qua ngọn núi này là đến. Nhà cửa Mẫn gia rõ ràng mới và tốt hơn Lưu gia rất nhiều, trước cửa có một dòng sông nhỏ, trước dòng song nhỏ là một rừng trúc, trước cửa có hai cái cửa gỗ nhỏ được điêu khắc kĩ càng, sau mới đến cửa gỗ chính, bà ngoại Thẩm thị đứng ngoài cửa, hai mẹ con vừa thấy nhau, Thẩm thị đã nhanh chóng cầm tay Mẫn thị, hai người đều khóc, mấy người Lưu Hoài Cẩn tiến lên chào hỏi, lão nhân gia ôm từng đứa nhỏ một kích động nói:
- Cháu ngoan của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro