Xuyên Về Nông Thôn Làm Giàu An Nhiên
Chương 37
2024-08-21 13:26:16
Lưu Mẫn Hoan nhớ đến động cơ máy tuốt lúa ở kiếp trước, lợi dụng sức chân đạp lên bàn đạp nối với băng chuyền, chuyển động bánh răng, cũng không khó làm lắm, nhưng vấn đề này nàng mở miệng thế nào? Cũng may trong nhà chỉ có 1 mẫu, có mệt cũng làm xong, về sau có mua ruộng nước thì bảo cha mẹ cho thuê hết.
Vất cả gặt xong lúa nước, Mẫn thị để cả nhà nghỉ ngơi hai ngày, nàng đi tìm Từ thị thương lượng chuyện Xuân Hoa, Từ thị nói muốn dẫn Mẫn Hồng theo, Mẫn thị trở về nói cũng muốn đem Lưu Mẫn Hoan đi.
Lưu Mẫn Hoan còn chưa đến nhà đại cô lần nào, Lưu Hoài Cẩn vẻ mặt xem kịch vui nói:
- Muội đi một lần, chắc chắn sẽ không muốn đi lần thứ hai – Lưu Mẫn Hoan cũng khó hiểu không biết là có ý gì.
Sáng sớm, Mẫn thị lấy hai mươi cái trứng gà, một mảnh vải bông nhỏ màu trắng, đó là xấp vải Mẫn thị mới mua về để làm áo ngoài cho người nhà, 15 văn 1 thước, Mẫn thị khoa tay múa chân một lát, cắt chừng 2 thước, cũng đủ làm hai bộ quần áo trẻ con. Mẫn thị và Lưu Mẫn Hoan đều mặc quần áo mùa hè, Mẫn thị đều may cho mỗi người một bộ. Lưu Mẫn Hoan màu hồng phấn, Mẫn thị màu xanh nhạt. Hai người đến hàng thịt mua một cái lòng heo rồi đến lão phòng, Triệu thị nhìn nhìn trong rổ của Mẫn thị vừa lòng hỏi:
- Không phải bảo để Hán Văn đi sao? Sao hắn không đi?
- Mẫu thân, ta cùng đại tẩu đi thuận tiện hơn, với lại có nam nhân nào đi tặng lễ đưa bụng, cha đứa nhỏ ở nhà sửa chữa nông cụ, mấy ngày nay đánh lúa làm hắn mệt muốn chết rồi, ta để hắn nghỉ một ngày, ngày mai lại cày ruộng, nếu làm mệt quá thì rất nguy hiểm, ngài cũng đau lòng phải không? – Mẫn thị nhỏ giọng oán giận, làm Triệu thị nói không nên lời.
Lại nhìn mấy thứ Mẫn thị bỏ trong giỏ, Triệu thị bất mãn nói:
- Ngươi nuôi nhiều gà như vậy mà lấy có vài cái trứng, đủ làm gì? Ngay cả con gà mái cũng không bắt được một con.
- Mẫu thân, bao nhiêu mới là đủ đây, ta và đại tẩu đã thương lượng tốt rồi, ta cũng không thể cho nhiều hơn đại tẩu được, nếu làm vậy thì đại tẩu không vừa ý, thông gia bà bà bên kia sẽ chê cười chúng ta , đại tẩu, ngươi nói đúng không? Với lại là đưa mối khối vải bông, đủ làm hai bộ quần áo trẻ con. Lúc trước ta ở cữ, một con gà cũng không có ăn, mà trứng gà cũng chỉ ăn được 20 cái, bên phái đại cô có cho ta thứ gì không? – Mẫn thị đáp trả lại.
Lưu Mẫn Hoan đứng bên cạnh rất bất đắc dĩ, mỗi lần đến bên này, luôn không thoải mái, Triệu thị là người càn quấy, hôm nay lão gia tử không ở nhà, Lưu Mẫn Hoan cảm thấy tổ phụ còn nói chút đạo lý.
Triệu thị nghe mấy lời này liền oang oang mắng chửi lại:
- Ai nói Xuân Hoa không đưa, lúc đó còn ở chung đúng không, ta đều nhận thay ngươi hết. Bình thường thấy ngươi không thích lên tiếng, sao hôm nay ta mới nói một câu mà ngươi nói chục câu, ngươi làm con dâu mà cãi xoen xoét xoen xoét thế hả? – Bà lấy cái tội danh bất hiếu này ra chặn miệng Mẫn thị.
Lưu Xuân Mai thấy tình hình căng thẳng vội vàng chuyển chủ đề:
- Mẫu thân, chúng ta đi trước đi kẻo trễ.
Vì thế, Mẫn thị dắt tay Lưu Mẫn Hoan bước đi, đến ngã tư, Mẫn thị nói mướn xe lừa đi cho nhanh, mấy người kia im lặng, Mẫn thị tự mình đi tìm xa phu thương lượng đến Yến thôn mất bao nhiêu, xa phu nói 10 văn, xem ra Mẫn thị cũng rất í khi dẫn con đến nhà đại cô. Trước kia không ở riêng, chuyện đưa bụng không đến phiên Mẫn thị làm chủ. Mừng năm mới, bọn họ một nhà có thể ở bên lão phòng đến hết nguyên tiêu, cũng nói rõ không muốn để người khác đến nhà hắn.
Vài người ngồi trên xe lừa, không bị phơi nắng, xe trâu tuy rằng tiện nghi hơn, nhưng xe trâu không có thùng xe. Một đường không nói chuyện, Lưu Mẫn Hồng nhìn chằm chằm bộ đồ mới của Lưu Mẫn Hoan, tràn đầy hâm mộ. Lưu Mẫn Hoan thấy quần áo nàng ta tuy cũ nhưng không rách, không biết nàng ta có còn nhớ chuyện lúc tết không, Lưu Mẫn Hoan đương nhiên sẽ không trêu chọc nàng ta tức giận.
Sau nửa canh giờ, năm người đứng ở cửa nhà Lưu Xuân Hoa, nhà Lưu Xuân Hoa không nhỏ, cũng là ở chung với huynh đệ khác, bụng xuân Mai đã lớn, đi lại cồng kềnh. Bàng Hồng thì dẫn bọn nhỏ cắt lúa trong vườn, trong nhà chỉ còn lại Lưu Xuân Hoa, ngay cả tiểu biểu muội Đại Hoa bốn tuổi cũng đi theo gặt lúa.
Lưu Xuân Hoa nhờ Xuân Mai ra vườn gọi đại tỷ phu trở về, chính mình thì dẫn hai chị dâu đến táo phòng thu xếp cơm trưa. Trên đường gặp được thông gia bà bà, chào hỏi qua, ánh mắt lão bà bà không ngừng ngắm nghía rổ của Từ thị và Mẫn thị cười. Định nhận lây rổ trong tay Từ thị, Lưu Xuân Mai đã nhanh tay lấy trước, nói:
- Mẫu thân, người có việc thì cứ làm đi.
Thông gia bà bà ngượng ngùng, nói vài câu khách sáo rồi xoay người bỏ đi.
Một lát Bàng Hồng liền mang theo bọn nhỏ trở lại, hắn phải làm cơm trưa, vốn Từ thị và Mẫn thị đều định giúp đỡ nhưng hắn sống chết không đồng ý nói:
- Sao có thể để hai tẩu tẩu động thủ được, cứ để muội phu làm. Tẩu tẩu nếu thành tâm muốn hỗ trợ thì ở lại đây vài ngày, giúp muội phu gặt xong lúa, các người xem, gần 10 ngày nữa là Xuân Mai sinh, lúa còn chưa gặt xong, nàng cũng không an tâm để sinh.
Mẫn thị nhìn Từ thị một cái, Từ thị nói phải về vì trong nhà còn bề bộn nhiều việc, Mẫn thị nói ruộng nhà mình chưa cày, trong nhà còn có hai đứa nhỏ còn uống sữa, sao có thể ở lại.
Bàng Hồng nghe xong, có chút mất hứng, nhiệt tình suy giảm, làm cơm trưa qua loa, trừ một tô rau xào cho thả vài miếng thịt béo, còn lại là một tô rau muống, một tô rau cải. Mà đồ ăn có thịt duy nhất lập tức bị Đại Cẩu Tử và Đại Hoa xâu xé, Lưu Mẫn Hoan cũng kinh ngạc với tốc độ của bọn họ, Lưu Xuân Mai tự mình luộc trứng ăn. Khó trách Lưu Hoài Cẩn nói đến một lần thì không muốn đến lần hai, Lưu Mẫn Hoan sợ bọn họ làm dơ quần áo mình, cố gắng không gắp thức ăn, cách bọn họ xa một chút. Sau khi ăn xong, Mẫn thị liền bảo trở về, nói hai đứa nhỏ còn chờ bú sữa, Lưu Xuân Hoa ở lại, nói là giúp Lưu Xuân Mai làm vài ngày cơm.
Nắng hè chói chang, không khí oi bức, Lưu Mẫn Hoan cảm thấy vô cùng khó chịu, Lưu Hán Văn nghe Lưu Mẫn Hoan nói lảm nhảm, lập tức đi mua hai giường trúc đặt trong viện, nhưng mùa hè muỗi nhiều, mỗi ngày Mẫn thị đốt một đống ngải thảo trong sân để đuổi muỗi, nhưng thoải mái hơn việc chen nhau trong nhà. Còn việc tưới nước mỗi ngày nữa chứ, mệt chết được, đất trồng rau quá lớn, Lưu Mẫn Hoan nghĩ có vòi nước thì tốt. Đợi chút, vòi nước, thôn bên cạnh có một mảnh rừng trúc, đó là loại trúc đặc, không được, phải tìm cái loại trúc rỗng ruột, quên đi, đem sáng kiến nói cho Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An, để hai người bọn họ đau đầu là được. Đương nhiên Lưu Mẫn Hoan lấy cớ là nhìn thấy từ trong sách, người Miêu có ruộng bậc thang trên núi, dùng kiểu này để tưới tiêu.
Lưu Hoài An nghe xong ngẫm nghĩ một hồi, lại cùng Dương Vũ Hoài không ngừng nhỏ to thảo luận, nghĩ mãi mới phát hiện chút manh mối. Lưu Hoài An đến tìm Lưu Hán Văn và Lưu Hán Ân chặt không ít cây trúc về, đem ống trúc chuyển vào đất trồng rau, Lưu Hoài An và Dương Vũ Hoài đào cái hố ở đó, mua một cái lu đựng nước lớn, việc tưới nước liền dễ dàng hơn nhiều.
Chờ đến khi gieo mạ quý hai xong, Lưu Xuân Hoa tới truyền tin, nói Lưu Xuân Mai sinh nhi tử vào ngày hai mưới tám tháng sáu, nhà Lưu Xuân Mai muốn làm lễ tắm ba ngày, trăng tròn, trăm ngày làm luôn một lần.
Đợi Lưu Hán Văn và Mẫn thị trở về, Lưu Mẫn Hoan nói chuyện này với bọn họ, Mẫn thị nhướng mày khó chịu nói:
- Làm một bữa tiệc làm luôn ba lễ, còn thông báo riêng từng nhà, không phải là muốn thu ba lễ một lần mà chỉ mất bữa cơm, ta sống gần ba mươi năm còn chưa nghe thấy nhà ai mời khách như vậy? Còn có người tính toán hơn muội phu chàng sao? Tết thì ở lão phòng một tháng, phàm là có chuyện gì tốt đều dẫn cả nhà đến. Lần trước đi đưa bụng lễ, lấy lòng heo và trứng gà, còn có hai thước vải bông, tầm tám mươi văn, nương còn ngại ít, răn dạy ta một phen, chê ta không bắt gà, ta ôm một bụng tức giận đến nhà muội muội của ngươi, muội phu vừa nghe ta và đại tẩu không ở lại gặt lúa, lập tức liền thay đổi sắc mặt, ngay cả cơm cũng không làm đàng hoàng, còn hai đứa con thì ăn như thiếu đói chục ngày.
Vất cả gặt xong lúa nước, Mẫn thị để cả nhà nghỉ ngơi hai ngày, nàng đi tìm Từ thị thương lượng chuyện Xuân Hoa, Từ thị nói muốn dẫn Mẫn Hồng theo, Mẫn thị trở về nói cũng muốn đem Lưu Mẫn Hoan đi.
Lưu Mẫn Hoan còn chưa đến nhà đại cô lần nào, Lưu Hoài Cẩn vẻ mặt xem kịch vui nói:
- Muội đi một lần, chắc chắn sẽ không muốn đi lần thứ hai – Lưu Mẫn Hoan cũng khó hiểu không biết là có ý gì.
Sáng sớm, Mẫn thị lấy hai mươi cái trứng gà, một mảnh vải bông nhỏ màu trắng, đó là xấp vải Mẫn thị mới mua về để làm áo ngoài cho người nhà, 15 văn 1 thước, Mẫn thị khoa tay múa chân một lát, cắt chừng 2 thước, cũng đủ làm hai bộ quần áo trẻ con. Mẫn thị và Lưu Mẫn Hoan đều mặc quần áo mùa hè, Mẫn thị đều may cho mỗi người một bộ. Lưu Mẫn Hoan màu hồng phấn, Mẫn thị màu xanh nhạt. Hai người đến hàng thịt mua một cái lòng heo rồi đến lão phòng, Triệu thị nhìn nhìn trong rổ của Mẫn thị vừa lòng hỏi:
- Không phải bảo để Hán Văn đi sao? Sao hắn không đi?
- Mẫu thân, ta cùng đại tẩu đi thuận tiện hơn, với lại có nam nhân nào đi tặng lễ đưa bụng, cha đứa nhỏ ở nhà sửa chữa nông cụ, mấy ngày nay đánh lúa làm hắn mệt muốn chết rồi, ta để hắn nghỉ một ngày, ngày mai lại cày ruộng, nếu làm mệt quá thì rất nguy hiểm, ngài cũng đau lòng phải không? – Mẫn thị nhỏ giọng oán giận, làm Triệu thị nói không nên lời.
Lại nhìn mấy thứ Mẫn thị bỏ trong giỏ, Triệu thị bất mãn nói:
- Ngươi nuôi nhiều gà như vậy mà lấy có vài cái trứng, đủ làm gì? Ngay cả con gà mái cũng không bắt được một con.
- Mẫu thân, bao nhiêu mới là đủ đây, ta và đại tẩu đã thương lượng tốt rồi, ta cũng không thể cho nhiều hơn đại tẩu được, nếu làm vậy thì đại tẩu không vừa ý, thông gia bà bà bên kia sẽ chê cười chúng ta , đại tẩu, ngươi nói đúng không? Với lại là đưa mối khối vải bông, đủ làm hai bộ quần áo trẻ con. Lúc trước ta ở cữ, một con gà cũng không có ăn, mà trứng gà cũng chỉ ăn được 20 cái, bên phái đại cô có cho ta thứ gì không? – Mẫn thị đáp trả lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lưu Mẫn Hoan đứng bên cạnh rất bất đắc dĩ, mỗi lần đến bên này, luôn không thoải mái, Triệu thị là người càn quấy, hôm nay lão gia tử không ở nhà, Lưu Mẫn Hoan cảm thấy tổ phụ còn nói chút đạo lý.
Triệu thị nghe mấy lời này liền oang oang mắng chửi lại:
- Ai nói Xuân Hoa không đưa, lúc đó còn ở chung đúng không, ta đều nhận thay ngươi hết. Bình thường thấy ngươi không thích lên tiếng, sao hôm nay ta mới nói một câu mà ngươi nói chục câu, ngươi làm con dâu mà cãi xoen xoét xoen xoét thế hả? – Bà lấy cái tội danh bất hiếu này ra chặn miệng Mẫn thị.
Lưu Xuân Mai thấy tình hình căng thẳng vội vàng chuyển chủ đề:
- Mẫu thân, chúng ta đi trước đi kẻo trễ.
Vì thế, Mẫn thị dắt tay Lưu Mẫn Hoan bước đi, đến ngã tư, Mẫn thị nói mướn xe lừa đi cho nhanh, mấy người kia im lặng, Mẫn thị tự mình đi tìm xa phu thương lượng đến Yến thôn mất bao nhiêu, xa phu nói 10 văn, xem ra Mẫn thị cũng rất í khi dẫn con đến nhà đại cô. Trước kia không ở riêng, chuyện đưa bụng không đến phiên Mẫn thị làm chủ. Mừng năm mới, bọn họ một nhà có thể ở bên lão phòng đến hết nguyên tiêu, cũng nói rõ không muốn để người khác đến nhà hắn.
Vài người ngồi trên xe lừa, không bị phơi nắng, xe trâu tuy rằng tiện nghi hơn, nhưng xe trâu không có thùng xe. Một đường không nói chuyện, Lưu Mẫn Hồng nhìn chằm chằm bộ đồ mới của Lưu Mẫn Hoan, tràn đầy hâm mộ. Lưu Mẫn Hoan thấy quần áo nàng ta tuy cũ nhưng không rách, không biết nàng ta có còn nhớ chuyện lúc tết không, Lưu Mẫn Hoan đương nhiên sẽ không trêu chọc nàng ta tức giận.
Sau nửa canh giờ, năm người đứng ở cửa nhà Lưu Xuân Hoa, nhà Lưu Xuân Hoa không nhỏ, cũng là ở chung với huynh đệ khác, bụng xuân Mai đã lớn, đi lại cồng kềnh. Bàng Hồng thì dẫn bọn nhỏ cắt lúa trong vườn, trong nhà chỉ còn lại Lưu Xuân Hoa, ngay cả tiểu biểu muội Đại Hoa bốn tuổi cũng đi theo gặt lúa.
Lưu Xuân Hoa nhờ Xuân Mai ra vườn gọi đại tỷ phu trở về, chính mình thì dẫn hai chị dâu đến táo phòng thu xếp cơm trưa. Trên đường gặp được thông gia bà bà, chào hỏi qua, ánh mắt lão bà bà không ngừng ngắm nghía rổ của Từ thị và Mẫn thị cười. Định nhận lây rổ trong tay Từ thị, Lưu Xuân Mai đã nhanh tay lấy trước, nói:
- Mẫu thân, người có việc thì cứ làm đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thông gia bà bà ngượng ngùng, nói vài câu khách sáo rồi xoay người bỏ đi.
Một lát Bàng Hồng liền mang theo bọn nhỏ trở lại, hắn phải làm cơm trưa, vốn Từ thị và Mẫn thị đều định giúp đỡ nhưng hắn sống chết không đồng ý nói:
- Sao có thể để hai tẩu tẩu động thủ được, cứ để muội phu làm. Tẩu tẩu nếu thành tâm muốn hỗ trợ thì ở lại đây vài ngày, giúp muội phu gặt xong lúa, các người xem, gần 10 ngày nữa là Xuân Mai sinh, lúa còn chưa gặt xong, nàng cũng không an tâm để sinh.
Mẫn thị nhìn Từ thị một cái, Từ thị nói phải về vì trong nhà còn bề bộn nhiều việc, Mẫn thị nói ruộng nhà mình chưa cày, trong nhà còn có hai đứa nhỏ còn uống sữa, sao có thể ở lại.
Bàng Hồng nghe xong, có chút mất hứng, nhiệt tình suy giảm, làm cơm trưa qua loa, trừ một tô rau xào cho thả vài miếng thịt béo, còn lại là một tô rau muống, một tô rau cải. Mà đồ ăn có thịt duy nhất lập tức bị Đại Cẩu Tử và Đại Hoa xâu xé, Lưu Mẫn Hoan cũng kinh ngạc với tốc độ của bọn họ, Lưu Xuân Mai tự mình luộc trứng ăn. Khó trách Lưu Hoài Cẩn nói đến một lần thì không muốn đến lần hai, Lưu Mẫn Hoan sợ bọn họ làm dơ quần áo mình, cố gắng không gắp thức ăn, cách bọn họ xa một chút. Sau khi ăn xong, Mẫn thị liền bảo trở về, nói hai đứa nhỏ còn chờ bú sữa, Lưu Xuân Hoa ở lại, nói là giúp Lưu Xuân Mai làm vài ngày cơm.
Nắng hè chói chang, không khí oi bức, Lưu Mẫn Hoan cảm thấy vô cùng khó chịu, Lưu Hán Văn nghe Lưu Mẫn Hoan nói lảm nhảm, lập tức đi mua hai giường trúc đặt trong viện, nhưng mùa hè muỗi nhiều, mỗi ngày Mẫn thị đốt một đống ngải thảo trong sân để đuổi muỗi, nhưng thoải mái hơn việc chen nhau trong nhà. Còn việc tưới nước mỗi ngày nữa chứ, mệt chết được, đất trồng rau quá lớn, Lưu Mẫn Hoan nghĩ có vòi nước thì tốt. Đợi chút, vòi nước, thôn bên cạnh có một mảnh rừng trúc, đó là loại trúc đặc, không được, phải tìm cái loại trúc rỗng ruột, quên đi, đem sáng kiến nói cho Lưu Hoài Cẩn và Lưu Hoài An, để hai người bọn họ đau đầu là được. Đương nhiên Lưu Mẫn Hoan lấy cớ là nhìn thấy từ trong sách, người Miêu có ruộng bậc thang trên núi, dùng kiểu này để tưới tiêu.
Lưu Hoài An nghe xong ngẫm nghĩ một hồi, lại cùng Dương Vũ Hoài không ngừng nhỏ to thảo luận, nghĩ mãi mới phát hiện chút manh mối. Lưu Hoài An đến tìm Lưu Hán Văn và Lưu Hán Ân chặt không ít cây trúc về, đem ống trúc chuyển vào đất trồng rau, Lưu Hoài An và Dương Vũ Hoài đào cái hố ở đó, mua một cái lu đựng nước lớn, việc tưới nước liền dễ dàng hơn nhiều.
Chờ đến khi gieo mạ quý hai xong, Lưu Xuân Hoa tới truyền tin, nói Lưu Xuân Mai sinh nhi tử vào ngày hai mưới tám tháng sáu, nhà Lưu Xuân Mai muốn làm lễ tắm ba ngày, trăng tròn, trăm ngày làm luôn một lần.
Đợi Lưu Hán Văn và Mẫn thị trở về, Lưu Mẫn Hoan nói chuyện này với bọn họ, Mẫn thị nhướng mày khó chịu nói:
- Làm một bữa tiệc làm luôn ba lễ, còn thông báo riêng từng nhà, không phải là muốn thu ba lễ một lần mà chỉ mất bữa cơm, ta sống gần ba mươi năm còn chưa nghe thấy nhà ai mời khách như vậy? Còn có người tính toán hơn muội phu chàng sao? Tết thì ở lão phòng một tháng, phàm là có chuyện gì tốt đều dẫn cả nhà đến. Lần trước đi đưa bụng lễ, lấy lòng heo và trứng gà, còn có hai thước vải bông, tầm tám mươi văn, nương còn ngại ít, răn dạy ta một phen, chê ta không bắt gà, ta ôm một bụng tức giận đến nhà muội muội của ngươi, muội phu vừa nghe ta và đại tẩu không ở lại gặt lúa, lập tức liền thay đổi sắc mặt, ngay cả cơm cũng không làm đàng hoàng, còn hai đứa con thì ăn như thiếu đói chục ngày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro