Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực

Cô Thật Sự Quá...

2024-10-01 22:24:25

Bạch Nhuyễn Nhuyễn lo lắng cầm cây gậy, đây là lần đầu tiên cô đi cướp chồng, không có kinh nghiệm gì cả. Cô suy nghĩ một lúc, rồi đưa gậy lên phía trước, "Tôi khuyên anh đừng chống cự, tôi có vũ khí đấy."

"Anh cứ yên tâm, anh chỉ cần đi với tôi đến Cục dân chính đăng ký kết hôn, chúng ta kết hôn xong, nửa năm sau anh không thích tôi nữa thì chúng ta sẽ ly hôn. Khi đó, tôi sẽ thả anh tự do!"

Vũ khí? Chỉ là một cây gậy gỗ thôi sao?

Chu Hồng Vũ nhìn chằm chằm vào cô gái yếu đuối trước mặt, cố gắng đoán xem cô có đang đùa không.

Người đàn ông đứng trước mặt cao khoảng một mét tám lăm, mặc bộ đồ thường, cơ bắp săn chắc và rất đẹp trai. Anh nhìn cô chăm chú, điều này khiến Bạch Nhuyễn Nhuyễn bắt đầu cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Trước đó, khoảng cách vẫn còn xa, cô chỉ nhìn qua khe hở của giỏ tre nên chỉ thấy loáng thoáng. Giờ khi lại gần, cô mới nhận ra người đàn ông này thật sự rất đẹp trai, đúng kiểu người mà cô thích!

Nếu là lúc trước khi cô chưa xuyên sách, gặp người đẹp trai thế này, cô thậm chí còn không dám bắt chuyện với anh ta.

Bây giờ, cô lại muốn cướp chồng!

Ánh mắt của cô chợt né sang một bên, rồi chợt nhớ ra, mặt cô đã che bằng một miếng vải đen, còn sợ gì nữa chứ!

Nhưng đúng lúc cô mất tập trung, cây gậy trong tay bị giật mất với lực rất mạnh. Bạch Nhuyễn Nhuyễn theo bản năng cố giữ chặt cây gậy, nhưng không đến một giây, cây gậy đã bị lấy đi.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn: "……???"

Cảm giác bỏng rát truyền đến từ lòng bàn tay, cô đơ người tại chỗ.

Cô biết cơ thể hiện tại của mình hơi yếu đuối, nhưng không ngờ lại yếu đến mức không có chút sức phản kháng nào. Cây gậy từ tay cô bị giật mất nhanh đến mức cô không kịp phản ứng.

Sao anh lại khỏe như vậy? Người đàn ông này làm nghề gì nhỉ?

Bạch Nhuyễn Nhuyễn bỗng nhận ra rằng, có lẽ người đàn ông này không phải là người bình thường.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Người lao động bình thường chắc chắn không thể có sức mạnh như vậy. Rõ ràng cô đã đụng phải người không dễ đối phó rồi!

Bạch Nhuyễn Nhuyễn lo lắng nhìn Chu Hồng Vũ, thấy anh đang sờ túi áo, có vẻ như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Không lẽ anh muốn đánh cô sao?

Một tay cầm cây gậy, tay kia lục tìm gì đó, cây gậy mà vừa nãy trong tay Bạch Nhuyễn Nhuyễn còn cảm thấy vừa vặn, giờ trong tay người đàn ông này trông như một món đồ chơi của trẻ con.

Ý nghĩ đó khiến Bạch Nhuyễn Nhuyễn buồn cười, và cũng làm cô bớt lo lắng về người đàn ông này.

"Đây là thẻ quân nhân của tôi."

Chu Hồng Vũ lấy ra thẻ chứng minh của mình, đưa đến trước mặt cô gái.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn mở to mắt, không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy thẻ chứng minh quân nhân trước mặt.

Thời đại này chắc chưa làm giả giấy tờ quân đội đến mức này đâu nhỉ!

Trời ơi, cô lại cướp nhầm phải một quân nhân rồi sao?

Vận may của cô đúng là có một không hai mà!

Chu Hồng Vũ thấy cô đã nhìn rõ thẻ quân nhân, mới cất lại rồi nói: "Tôi là quân nhân, có báo cáo rằng ở đây có một nữ thanh niên cướp giật nên tôi đến xem tình hình. Cướp giật là phạm pháp, phiền cô theo tôi đến đồn công an."

Cướp giật mà lại là cướp chồng, chuyện này hiếm gặp lắm. Chu Hồng Vũ vừa hoàn thành nhiệm vụ, định về nhà nghỉ ngơi và xem mắt, không ngờ lại gặp phải chuyện này.

"Không… không cần đâu, anh ơi."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực

Số ký tự: 0