Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực

Đến Nhà Chị Họ...

2024-10-21 00:08:02

Khuôn mặt cô ta có nét hao hao giống Bạch Nhuyễn Nhuyễn, nhưng Bạch Nhuyễn Nhuyễn trước đây sức khỏe không tốt, trông gầy yếu hơn cô ta một chút.

Phó Tú Quân không nói gì, chỉ liếc nhìn cháu gái.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn coi như không thấy, đi đến chân cầu thang nói: “Chị họ, những thứ trước đây chị cất giữ hộ em, trả lại cho em đi, em sắp kết hôn rồi, đó đều là của hồi môn mà bà nội để lại cho em.”

Đầu óc Cố Trân Tích trống rỗng, trong đầu cô ta hiện lên hình ảnh những món đồ trang sức mà cô ta đã lừa lấy của Bạch Nhuyễn Nhuyễn nửa tháng trước.

Trang sức vừa đắt tiền lại đẹp mắt, Cố Trân Tích không muốn trả lại chút nào, chỉ cần Bạch Nhuyễn Nhuyễn xuống nông thôn rồi, cơ bản sẽ không có khả năng quay về nữa.

Vậy những thứ này chẳng phải là của cô ta sao?

Giống như vô số lần trước đây, từ bút, vở, cho đến quần áo, trang sức, Cố Trân Tích luôn có thể tìm đủ mọi lý do để lấy đồ của Bạch Nhuyễn Nhuyễn.

Nào là giữ hộ, mượn tạm,… chưa bao giờ trả lại.

Bởi vì Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhút nhát, nên đa số trường hợp, cho dù là đồ của mình, cô cũng không dám mở miệng đòi.

Lần này, Cố Trân Tích cũng dùng chiêu bài cũ rích đó, bông tai, vòng tay, dây chuyền, những món trang sức đó đẹp thật đấy!

Cố Trân Tích đã coi những thứ đó là của mình từ lâu, căn bản không ngờ Bạch Nhuyễn Nhuyễn lại đến đòi.

"Chị họ, lần trước chị nói mang những thứ đó xuống nông thôn có thể bị mất, nên giữ hộ em, bây giờ em không cần xuống nông thôn nữa, chị trả lại cho em đi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhìn cô ta với ánh mắt nghi ngờ, hỏi: "Chị sẽ không phải không định trả lại cho em đó chứ?"

"Sao có thể chứ!" Cố Trân Tích cứng cổ, nhìn mọi người trong phòng khách, nhận ra dì út cũng ở đây, liền biết những thứ này không thể giữ lại được nữa.

Cô ta bất đắc dĩ nói: “Không phải chỉ là mấy món trang sức thôi sao? Có cần phải làm ầm ĩ lên như vậy không? Tự mình đến lấy là được rồi? Chờ ở đây đi, chị lên lấy cho em.”

Tiếng dép lê của Cố Trân Tích vang lên lanh lảnh, vẻ mặt khó chịu không thể che giấu nổi, thậm chí còn rõ ràng hơn cả Phó Tú Quân.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn theo sát phía sau, mỉm cười nói: “Hay là em đi cùng chị luôn, dù sao những thứ đó cũng không rẻ, em sợ chị lấy nhầm đồ, nhỡ đâu lúc đó lại thiếu thứ này, thừa thứ kia thì không hay.”

Cố Trân Tích nghe mà cảm thấy tức ngực, càng thêm khó chịu, cô ta luôn cảm thấy lời nói của Bạch Nhuyễn Nhuyễn hôm nay dường như có chút ẩn ý.

Bạch Nhuyễn Nhuyễn dựa vào đâu mà nói như vậy? Nói cái gì mà thiếu thứ này, thừa thứ kia, hai nhà là họ hàng, chẳng lẽ cô ta lại vì mấy thứ đồ tầm thường mà làm vậy sao?

Lo lắng bị thiếu đồ, chẳng phải là đang nghi ngờ cô ta không trả sao?

Còn nữa, trước đây con bé này rất tin tưởng cô ta, cô ta nói gì nó cũng nghe theo, sao bây giờ lại không tin tưởng cô ta nữa rồi?

Cố Trân Tích bực bội trong lòng, nhưng vẫn phải dẫn Bạch Nhuyễn Nhuyễn lên lầu. Bạch Nhuyễn Nhuyễn nhân cơ hội này quan sát bố cục nhà dì cả.

Gia đình dì cả mới chuyển nhà vào tháng trước, đến nay mới được nửa tháng, Bạch Nhuyễn Nhuyễn chỉ đến đây một lần vào ngày họ chuyển đến.

Hôm nay là lần thứ hai cô đến đây.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực

Số ký tự: 0