Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực
Làm Sao Mà Tin...
2024-10-21 00:08:02
Hai người đi xa dần, không biết rằng những người trong khu tập thể dậy sớm nhìn thấy họ rời đi cũng đang bàn tán xôn xao:
“Hai người kia là ai vậy? Không phải người ở khu tập thể chúng ta phải không? Sao lại mặc đồ ngủ ra ngoài vậy? Thật là không ra thể thống gì cả!”
“Không biết là ai, dù sao tôi cũng không quen, sáng sớm ra đã lôi thôi lếch thếch như vậy, tôi còn thấy ghèn trong mắt cô ta nữa! Ghê quá!”
Sau khi họ rời đi, Phó Thi Đình ngồi trên ghế sô pha, điều chỉnh tâm trạng, sau đó tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.
Chín giờ rưỡi, Phó Thi Đình nhìn đồng hồ, đoán chừng con gái cũng sắp thức dậy, bèn hâm nóng bữa sáng.
Mười phút sau, Bạch Nhuyễn Nhuyễn dụi mắt, bước ra khỏi phòng.
“Nhuyễn Nhuyễn, mau đi rửa mặt đi con, bữa sáng mẹ để trên bàn rồi đấy.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đáp một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh.
Phó Thi Đình bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Dì cả và chị họ con vừa đến đây, hai người họ mặc đồ ngủ đến luôn, không hiểu họ nghĩ gì nữa, cứ như đang diễn kịch vậy, nói tối qua nhà họ bị trộm, mất hết đồ đạc, cái gì mà vét sạch nhà cửa, không còn sót lại một hạt gạo.”
“Nhà họ nhiều đồ như vậy, làm sao mà mất hết trong một đêm được, lại còn nói cái gì mà công an không tìm lại được, mẹ thấy chắc chắn là họ đang giả vờ! Trên đời này làm gì có kẻ trộm nào giỏi như vậy, trong một đêm có thể mang đi hết đồ đạc, mà họ lại ngủ say như chết không biết gì? Coi mẹ là đồ ngốc sao?”
“Chắc chắn là họ đang tìm cớ để mượn tiền mẹ. Phiền quá đi mất, mẹ bèn nói nhà mình cũng nghèo, phải chuẩn bị của hồi môn cho con, lấy năm tệ ra cho họ, đuổi họ đi cho rảnh nợ. Dù sao thì chị họ con cũng sẽ kết hôn sau con, đến lúc đó họ đi dự đám cưới con, chắc chắn phải mừng tiền.”
“Đến sau đó đi dự đám cưới chị họ con, mình cứ trừ đi năm tệ này là được.”
Phó Thi Đình vừa làm vừa nói, Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngồi vào bàn ăn sáng, suýt chút nữa thì cười phá lên.
May mà hôm qua cô đã khéo léo tiết lộ chuyện này cho mẹ, nếu không hôm nay chị họ và dì cả đến mượn tiền, biết đâu mẹ cô lại mềm lòng cho họ mượn không ít tiền thì uổng.
Tuy số tiền đó cũng không nhiều, nhưng dựa vào kinh nghiệm lúc trước, tiền cho nhà dì cả mượn, với bản mặt dày của họ, họ sẽ không bao giờ tự động trả, cho dù cô có đòi, họ cũng sẽ lấy đủ mọi lý do để trì hoãn.
Phó Thi Đình thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, dường như có chút bất lực.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười, thản nhiên nói: “Năm tệ đâu phải ít, nếu mỗi ngày đều đi chợ mua thức ăn, một ngày chỉ mất vài hào, bữa trưa và bữa tối của dượng đều do nhà máy lo, nếu tiết kiệm một chút, năm tệ có thể ăn được cả tháng đấy! Đủ cho nhà dì ăn mấy ngày rồi, chắc chắn có thể chờ đến lúc dượng lĩnh lương."
Ngày lĩnh lương là mùng mười hàng tháng, còn mười hai ngày nữa mới đến ngày lĩnh lương, năm tệ dù sao cũng có thể dùng được đến lúc đó.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đồ đạc trong nhà không bị vét sạch.
Phó Thi Đình không tin đồ đạc trong nhà Phó Tú Quân bị lấy hết, nhưng thủ phạm Bạch Nhuyễn Nhuyễn lại rất rõ ràng.
Lúc cô rời đi, nhà họ Cố thực sự chỉ còn lại cái giường, tất cả đồ đạc đều phải mua lại.
“Hai người kia là ai vậy? Không phải người ở khu tập thể chúng ta phải không? Sao lại mặc đồ ngủ ra ngoài vậy? Thật là không ra thể thống gì cả!”
“Không biết là ai, dù sao tôi cũng không quen, sáng sớm ra đã lôi thôi lếch thếch như vậy, tôi còn thấy ghèn trong mắt cô ta nữa! Ghê quá!”
Sau khi họ rời đi, Phó Thi Đình ngồi trên ghế sô pha, điều chỉnh tâm trạng, sau đó tiếp tục dọn dẹp nhà cửa.
Chín giờ rưỡi, Phó Thi Đình nhìn đồng hồ, đoán chừng con gái cũng sắp thức dậy, bèn hâm nóng bữa sáng.
Mười phút sau, Bạch Nhuyễn Nhuyễn dụi mắt, bước ra khỏi phòng.
“Nhuyễn Nhuyễn, mau đi rửa mặt đi con, bữa sáng mẹ để trên bàn rồi đấy.”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đáp một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh.
Phó Thi Đình bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra.
“Dì cả và chị họ con vừa đến đây, hai người họ mặc đồ ngủ đến luôn, không hiểu họ nghĩ gì nữa, cứ như đang diễn kịch vậy, nói tối qua nhà họ bị trộm, mất hết đồ đạc, cái gì mà vét sạch nhà cửa, không còn sót lại một hạt gạo.”
“Nhà họ nhiều đồ như vậy, làm sao mà mất hết trong một đêm được, lại còn nói cái gì mà công an không tìm lại được, mẹ thấy chắc chắn là họ đang giả vờ! Trên đời này làm gì có kẻ trộm nào giỏi như vậy, trong một đêm có thể mang đi hết đồ đạc, mà họ lại ngủ say như chết không biết gì? Coi mẹ là đồ ngốc sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chắc chắn là họ đang tìm cớ để mượn tiền mẹ. Phiền quá đi mất, mẹ bèn nói nhà mình cũng nghèo, phải chuẩn bị của hồi môn cho con, lấy năm tệ ra cho họ, đuổi họ đi cho rảnh nợ. Dù sao thì chị họ con cũng sẽ kết hôn sau con, đến lúc đó họ đi dự đám cưới con, chắc chắn phải mừng tiền.”
“Đến sau đó đi dự đám cưới chị họ con, mình cứ trừ đi năm tệ này là được.”
Phó Thi Đình vừa làm vừa nói, Bạch Nhuyễn Nhuyễn ngồi vào bàn ăn sáng, suýt chút nữa thì cười phá lên.
May mà hôm qua cô đã khéo léo tiết lộ chuyện này cho mẹ, nếu không hôm nay chị họ và dì cả đến mượn tiền, biết đâu mẹ cô lại mềm lòng cho họ mượn không ít tiền thì uổng.
Tuy số tiền đó cũng không nhiều, nhưng dựa vào kinh nghiệm lúc trước, tiền cho nhà dì cả mượn, với bản mặt dày của họ, họ sẽ không bao giờ tự động trả, cho dù cô có đòi, họ cũng sẽ lấy đủ mọi lý do để trì hoãn.
Phó Thi Đình thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, dường như có chút bất lực.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn mỉm cười, thản nhiên nói: “Năm tệ đâu phải ít, nếu mỗi ngày đều đi chợ mua thức ăn, một ngày chỉ mất vài hào, bữa trưa và bữa tối của dượng đều do nhà máy lo, nếu tiết kiệm một chút, năm tệ có thể ăn được cả tháng đấy! Đủ cho nhà dì ăn mấy ngày rồi, chắc chắn có thể chờ đến lúc dượng lĩnh lương."
Ngày lĩnh lương là mùng mười hàng tháng, còn mười hai ngày nữa mới đến ngày lĩnh lương, năm tệ dù sao cũng có thể dùng được đến lúc đó.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đồ đạc trong nhà không bị vét sạch.
Phó Thi Đình không tin đồ đạc trong nhà Phó Tú Quân bị lấy hết, nhưng thủ phạm Bạch Nhuyễn Nhuyễn lại rất rõ ràng.
Lúc cô rời đi, nhà họ Cố thực sự chỉ còn lại cái giường, tất cả đồ đạc đều phải mua lại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro