Xuyên Về Thập Niên 70, Quân Nhân Dũng Mãnh, Quân Tẩu Bất Lực
Người Con Gái A...
2024-10-21 00:08:02
Nhưng nếu nói tên thật, người đàn ông đối diện sẽ biết cô lại lừa anh.
"Bạch Nhuyễn Nhuyễn, con gái tôi tên Nhuyễn Nhuyễn, đây là lần đầu tiên cháu nó đi xem mắt nên hơi ngại ngùng, không dám nói chuyện." Thấy con gái không nói gì, Phó Thi Đình liền lên tiếng.
Chu phu nhân cười gật đầu: "Nhuyễn Nhuyễn à, đúng là người như tên, là một cô gái đáng yêu, ngoan ngoãn."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn!
Tên cô ấy là Nhuyễn Nhuyễn?
Chu Hồng Vũ vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Bạch Nhuyễn Nhuyễn với vẻ mặt không thể tin nổi.
Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Bạch Nhuyễn Nhuyễn vô thức nhìn sang Chu Hồng Vũ. Thấy anh phản ứng thái quá như vậy, cô liền chột dạ cúi đầu xuống.
Cô chỉ thuận miệng nói một cái tên giả mà thôi, có cần phải phản ứng ghê gớm vậy không?
Hơn nữa, trước đây họ vốn không quen biết, nói tên giả với người lạ cũng là chuyện bình thường mà.
Tim Bạch Nhuyễn Nhuyễn đập nhanh hơn, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
Thế nhưng, Chu Hồng Vũ lại không hề suy nghĩ nhiều như vậy.
Trước giờ, anh vẫn luôn tìm kiếm một cô bé.
Một cô bé đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng anh từ hơn mười năm trước.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, khi đó anh còn nhỏ, chỉ nhớ mang máng cô bé ấy tên là Nhuyễn Nhuyễn, còn họ gì, nhà ở đâu thì hoàn toàn không biết.
Chu Hồng Vũ quan sát kỹ lưỡng, từ ánh mắt, sống mũi, cho đến khuôn miệng, rồi đến đường nét khuôn mặt, anh càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Mười mấy năm trước, cô bé ấy mới chỉ năm tuổi, đến nay đã khoảng hai mươi tuổi, anh nhớ hai hôm trước mẹ anh có nói, cô gái hôm nay anh đi xem mắt cũng tầm hai mươi tuổi.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, anh vẫn luôn tin rằng, người có đôi mắt trong veo thì tâm hồn cũng trong sáng như vậy.
Anh nhớ Nhuyễn Nhuyễn năm tuổi, đôi mắt trong veo như nước, vậy mà mười lăm năm sau, anh lại tìm thấy cô.
Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nhuyễn Nhuyễn, Chu Hồng Vũ đã muốn hỏi han, nhưng cô lại bịa ra một cái tên giả, nên anh cũng không nói gì thêm, cứ nghĩ là không phải người cần tìm.
Thế nhưng bây giờ, Chu Hồng Vũ không cần phải do dự nữa, anh có thể chắc chắn đây chính là Nhuyễn Nhuyễn mà anh tìm kiếm bấy lâu.
Tìm kiếm bao nhiêu năm, nhất là sau khi trưởng thành và có đủ khả năng, Chu Hồng Vũ vẫn luôn tìm kiếm cô.
Nhưng đất rộng người đông, hơn nữa, anh không thể rời khỏi nơi này, làm sao biết được cô bé năm đó bây giờ đang ở nơi nào?
Chu Hồng Vũ chỉ có thể âm thầm để ý những cô gái bằng tuổi cô khi đi làm nhiệm vụ, nhưng lần nào cũng ra về tay trắng.
Không ngờ, cô lại ở gần anh đến vậy.
Chu Hồng Vũ rất kích động, nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn càng thuận mắt.
Cô gái nhỏ nhắn ngồi im lặng một chỗ, thần sắc bình thản, nhìn hoa văn trên bàn như thể đang nghiên cứu thứ gì đó thú vị lắm.
Tấm lòng của Chu Hồng Vũ đối với Bạch Nhuyễn Nhuyễn không thể kìm nén nổi, ngày càng lớn dần, khí chất lạnh lùng, xa cách thường ngày cũng biến mất.
Anh nhìn cốc nước của mọi người, thấy gần cạn hết liền đứng dậy đi rót thêm.
Đầu tiên là rót cho hai vị phụ huynh, sau đó mới đến lượt Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
Chu phu nhân ngạc nhiên nhìn con trai, hình như đã hiểu ra điều gì đó.
Món ăn được dọn lên rất nhanh, mọi người bắt đầu động đũa.
"Bạch Nhuyễn Nhuyễn, con gái tôi tên Nhuyễn Nhuyễn, đây là lần đầu tiên cháu nó đi xem mắt nên hơi ngại ngùng, không dám nói chuyện." Thấy con gái không nói gì, Phó Thi Đình liền lên tiếng.
Chu phu nhân cười gật đầu: "Nhuyễn Nhuyễn à, đúng là người như tên, là một cô gái đáng yêu, ngoan ngoãn."
Bạch Nhuyễn Nhuyễn!
Tên cô ấy là Nhuyễn Nhuyễn?
Chu Hồng Vũ vô cùng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Bạch Nhuyễn Nhuyễn với vẻ mặt không thể tin nổi.
Nghe thấy tên mình được nhắc đến, Bạch Nhuyễn Nhuyễn vô thức nhìn sang Chu Hồng Vũ. Thấy anh phản ứng thái quá như vậy, cô liền chột dạ cúi đầu xuống.
Cô chỉ thuận miệng nói một cái tên giả mà thôi, có cần phải phản ứng ghê gớm vậy không?
Hơn nữa, trước đây họ vốn không quen biết, nói tên giả với người lạ cũng là chuyện bình thường mà.
Tim Bạch Nhuyễn Nhuyễn đập nhanh hơn, cô không dám ngẩng đầu lên nhìn anh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế nhưng, Chu Hồng Vũ lại không hề suy nghĩ nhiều như vậy.
Trước giờ, anh vẫn luôn tìm kiếm một cô bé.
Một cô bé đã để lại ấn tượng khó phai trong lòng anh từ hơn mười năm trước.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, khi đó anh còn nhỏ, chỉ nhớ mang máng cô bé ấy tên là Nhuyễn Nhuyễn, còn họ gì, nhà ở đâu thì hoàn toàn không biết.
Chu Hồng Vũ quan sát kỹ lưỡng, từ ánh mắt, sống mũi, cho đến khuôn miệng, rồi đến đường nét khuôn mặt, anh càng nhìn càng thấy quen thuộc.
Mười mấy năm trước, cô bé ấy mới chỉ năm tuổi, đến nay đã khoảng hai mươi tuổi, anh nhớ hai hôm trước mẹ anh có nói, cô gái hôm nay anh đi xem mắt cũng tầm hai mươi tuổi.
Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, anh vẫn luôn tin rằng, người có đôi mắt trong veo thì tâm hồn cũng trong sáng như vậy.
Anh nhớ Nhuyễn Nhuyễn năm tuổi, đôi mắt trong veo như nước, vậy mà mười lăm năm sau, anh lại tìm thấy cô.
Thật ra, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Nhuyễn Nhuyễn, Chu Hồng Vũ đã muốn hỏi han, nhưng cô lại bịa ra một cái tên giả, nên anh cũng không nói gì thêm, cứ nghĩ là không phải người cần tìm.
Thế nhưng bây giờ, Chu Hồng Vũ không cần phải do dự nữa, anh có thể chắc chắn đây chính là Nhuyễn Nhuyễn mà anh tìm kiếm bấy lâu.
Tìm kiếm bao nhiêu năm, nhất là sau khi trưởng thành và có đủ khả năng, Chu Hồng Vũ vẫn luôn tìm kiếm cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng đất rộng người đông, hơn nữa, anh không thể rời khỏi nơi này, làm sao biết được cô bé năm đó bây giờ đang ở nơi nào?
Chu Hồng Vũ chỉ có thể âm thầm để ý những cô gái bằng tuổi cô khi đi làm nhiệm vụ, nhưng lần nào cũng ra về tay trắng.
Không ngờ, cô lại ở gần anh đến vậy.
Chu Hồng Vũ rất kích động, nhìn Bạch Nhuyễn Nhuyễn càng thuận mắt.
Cô gái nhỏ nhắn ngồi im lặng một chỗ, thần sắc bình thản, nhìn hoa văn trên bàn như thể đang nghiên cứu thứ gì đó thú vị lắm.
Tấm lòng của Chu Hồng Vũ đối với Bạch Nhuyễn Nhuyễn không thể kìm nén nổi, ngày càng lớn dần, khí chất lạnh lùng, xa cách thường ngày cũng biến mất.
Anh nhìn cốc nước của mọi người, thấy gần cạn hết liền đứng dậy đi rót thêm.
Đầu tiên là rót cho hai vị phụ huynh, sau đó mới đến lượt Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
Chu phu nhân ngạc nhiên nhìn con trai, hình như đã hiểu ra điều gì đó.
Món ăn được dọn lên rất nhanh, mọi người bắt đầu động đũa.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro