Chương 30 - Trước Khi Kết Hôn 8
Lần Đầu Tới Cửa...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-15 19:29:55
Tống Chiêu Đệ: "Anh rể đâu?"
" Anh rể em tính toán vừa đi bộ vừa nói chuyện với Chung Kiến Quốc, sẽ kéo chậm lại tốc độ đi của hai người một chút." Chị cả Tống khoa chân múa tay, "So với Vương Đắc Quý nhìn đẹp hơn, so với Vương Đắc Quý nhìn cao hơn, mắt to mày rậm khuôn mặt góc cạnh, chắc hẳn là một người rất lợi hại."
Mắt to mày rậm khuôn mặt góc cạnh, còn có vóc dáng cao to, thật là giống so với thần tượng kiếp trước của cô. Tống Chiêu Đệ khá là bất ngờ: " Anh ta có đen hay không?"
"Đen, chỉ là có chút đen." Chị cả nói giọng đáng tiếc, "Nếu là có thể trắng hơn một chút, chắc chắn là rất đẹp mắt."
Nhất thời, Tống Chiêu Đệ hiểu rõ cô được lợi mà chị gái lại kích động như vậy, hóa ra là do người ta lớn lên đẹp trai, "Anh ta là hải quân, cả ngày ở bờ biển, đen mới bình thường. Không phải là em cũng đen đấy thôi?"
Chị cả Tống đánh giá em gái một lượt, " Mặt của em gần giống với màu của hạt thóc, anh ta đen phiếm hồng, so với em thì đen hơn nhiều ."
" Hôm nay, chị không đi xưởng gia cụ làm việc, không sợ lãnh đạo trừ tiền lương sao?" Tống Chiêu Đệ hỏi.
Sắc mặt chị cả Tống chợt biến: "Không được, không được, yêm phải đi đây . Chiêu Đệ, em, em đừng sợ, yêm sẽ đi kêu cha mẹ trở về ngay."
"Trước đừng đi." Tống Chiêu Đệ nói, "Cha mẹ trở về, sẽ không được tính công điểm vào buổi chiều . 2 giờ chiều em phải đi đầu thôn để dạy lớp tiểu học, Trước tiên cứ để em nói mấy câu với Chung Kiến Quốc, nếu em cảm thấy thích hợp sẽ lại đi tìm cha mẹ sau."
" Con cứ đi làm đi." Mẹ chồng của chị cả Tống đi ra từ nhà bên cạnh, "Có yêm ở nhà, sẽ không để cho cái người Chung Kiến Quốc đó ức hiếp Chiêu Đệ nhà chúng ta."
Mười hai năm trước, Tống Chiêu Đệ tan học trở về, ở cửa thôn gặp được một đôi mẹ con, câu thứ nhất của người mẹ hỏi cô chính là, cô gái nhỏ cho xin một ít bánh bột ngô được không.
Theo bản năng Tống Chiêu Đệ liền lui về phía sau, mẹ con hai người "bùm" một tiếng mà quỳ xuống, lần nữa nhìn Tống Chiêu Đệ ăn xin.
Hồi đó, tuy nói Tống gia cũng không dư dả, nhưng cũng không để Tống Chiêu Đệ bị đói ngày nào, nhìn hai người chỉ vì một chiếc bánh bột ngô mà phải quỳ xuống trước mặt cô, khiến cô sinh ra lòng trắc ẩn, Tống Chiêu Đệ liền đem hai người mang về nhà.
Người mẹ họ Dương, nhưng cũng không nói rõ tên của mình. Con trai gọi là Lưu Dương. Mẹ Tống nhìn tay Dương thị đông lạnh, Lưu Dương gầy giống như quỷ, liền lưu lại mẹ con hai người ở tạm, đầu xuân thời tiết ấm áp rồi lại đi.
Trời đất bao la, mẹ con Dương thị cũng không biết nên đi nơi nào. Thật ra, mẹ Tống thấy họ rất đáng thương, liền mang theo bọn họ đi tìm thôn trưởng, thôn trưởng làm chủ cho bọn họ hai mẫu đất hoang.
Nếu Tống Chiêu Đệ không đem người mang về, mẹ Tống không nhìn thấy sẽ không quản nhiều, bây giờ nhìn thấy , lại không thể bỏ mặc mẹ con hai người đang sống mà bị chết đói được, liền tiếp tục thu lưu hai mẹ con họ, mãi đến khi họ thu gặp được thóc mới thôi.
Bảy năm trước, đại nạn trên toàn quốc lan tràn đến thôn Tống nhỏ, nhà nhà đều bị thiếu thốn lương thực, trong thôn có mấy hộ gia đình liền chạy đến chỗ thôn trưởng kiến nghị đem hai mẹ con Dương thị khác họ đuổi ra ngoài, có thể bớt đi được một phần lương thực cũng là tốt.
Thôn Tống nhỏ kề biển, trong đất không trồng được cái ăn còn có thể ra biển vớt ít cá tôm. Những địa phương khác không kề biển, không có cái ăn cũng chỉ có thể chờ chết.
Thôn trưởng không phải một người vô cùng tốt, cũng không phải một người ác độc, ông cũng biết tình huống thế sự ở bên ngoài, một khi đem mẹ con Dương thị đuổi ra ngoài, hai người bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi. Buổi tối thừa dịp người trong thôn đều nghỉ ngơi , thôn trưởng đi tới Tống gia nói chuyện này, mẹ con Dương thị bị dọa cho sắc mặt tái xanh.
Thôn trưởng đưa ra một chủ ý, để Lưu Dương ở rể Tống gia.
Tống phụ nhìn Lưu Dương thành thực, làm việc cũng tháo vát nhanh nhẹn, ông chỉ có ba đứa con gái, sớm muộn cũng phải chọn một người con rể đến cửa cầu thân, nên không chút suy nghĩ liền đồng ý .
Lưu Dương không biết nên sao làm, liền cầu cứu mẹ của mình. Dương thị liền nói, đại nha đầu là một cô gái tốt.
Hôm sau, Lưu Dương liền đến cửa xin hỏi cưới chị cả Tống gia.
Lưu Dương ở rể, giống như cô gái gả vào nhà chồng, từ nay về sau chính là người của Tống gia. Tống phụ lại là đại phu duy nhất trong mười dặm tám thôn quanh đây, người trong thôn cũng không dám đắc tội với cha Tống, lại cũng không dám nói về chuyện đuổi Dương thị và Lưu Dương ra ngoài nữa.
Chị cả Tống giúp Lưu Dương sinh ra hai đứa con trai, lão đại họ Tống, lão nhị họ Lưu, Lưu Dương có sau, coi Tống gia trở thành nhà của mình.
" Anh rể em tính toán vừa đi bộ vừa nói chuyện với Chung Kiến Quốc, sẽ kéo chậm lại tốc độ đi của hai người một chút." Chị cả Tống khoa chân múa tay, "So với Vương Đắc Quý nhìn đẹp hơn, so với Vương Đắc Quý nhìn cao hơn, mắt to mày rậm khuôn mặt góc cạnh, chắc hẳn là một người rất lợi hại."
Mắt to mày rậm khuôn mặt góc cạnh, còn có vóc dáng cao to, thật là giống so với thần tượng kiếp trước của cô. Tống Chiêu Đệ khá là bất ngờ: " Anh ta có đen hay không?"
"Đen, chỉ là có chút đen." Chị cả nói giọng đáng tiếc, "Nếu là có thể trắng hơn một chút, chắc chắn là rất đẹp mắt."
Nhất thời, Tống Chiêu Đệ hiểu rõ cô được lợi mà chị gái lại kích động như vậy, hóa ra là do người ta lớn lên đẹp trai, "Anh ta là hải quân, cả ngày ở bờ biển, đen mới bình thường. Không phải là em cũng đen đấy thôi?"
Chị cả Tống đánh giá em gái một lượt, " Mặt của em gần giống với màu của hạt thóc, anh ta đen phiếm hồng, so với em thì đen hơn nhiều ."
" Hôm nay, chị không đi xưởng gia cụ làm việc, không sợ lãnh đạo trừ tiền lương sao?" Tống Chiêu Đệ hỏi.
Sắc mặt chị cả Tống chợt biến: "Không được, không được, yêm phải đi đây . Chiêu Đệ, em, em đừng sợ, yêm sẽ đi kêu cha mẹ trở về ngay."
"Trước đừng đi." Tống Chiêu Đệ nói, "Cha mẹ trở về, sẽ không được tính công điểm vào buổi chiều . 2 giờ chiều em phải đi đầu thôn để dạy lớp tiểu học, Trước tiên cứ để em nói mấy câu với Chung Kiến Quốc, nếu em cảm thấy thích hợp sẽ lại đi tìm cha mẹ sau."
" Con cứ đi làm đi." Mẹ chồng của chị cả Tống đi ra từ nhà bên cạnh, "Có yêm ở nhà, sẽ không để cho cái người Chung Kiến Quốc đó ức hiếp Chiêu Đệ nhà chúng ta."
Mười hai năm trước, Tống Chiêu Đệ tan học trở về, ở cửa thôn gặp được một đôi mẹ con, câu thứ nhất của người mẹ hỏi cô chính là, cô gái nhỏ cho xin một ít bánh bột ngô được không.
Theo bản năng Tống Chiêu Đệ liền lui về phía sau, mẹ con hai người "bùm" một tiếng mà quỳ xuống, lần nữa nhìn Tống Chiêu Đệ ăn xin.
Hồi đó, tuy nói Tống gia cũng không dư dả, nhưng cũng không để Tống Chiêu Đệ bị đói ngày nào, nhìn hai người chỉ vì một chiếc bánh bột ngô mà phải quỳ xuống trước mặt cô, khiến cô sinh ra lòng trắc ẩn, Tống Chiêu Đệ liền đem hai người mang về nhà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người mẹ họ Dương, nhưng cũng không nói rõ tên của mình. Con trai gọi là Lưu Dương. Mẹ Tống nhìn tay Dương thị đông lạnh, Lưu Dương gầy giống như quỷ, liền lưu lại mẹ con hai người ở tạm, đầu xuân thời tiết ấm áp rồi lại đi.
Trời đất bao la, mẹ con Dương thị cũng không biết nên đi nơi nào. Thật ra, mẹ Tống thấy họ rất đáng thương, liền mang theo bọn họ đi tìm thôn trưởng, thôn trưởng làm chủ cho bọn họ hai mẫu đất hoang.
Nếu Tống Chiêu Đệ không đem người mang về, mẹ Tống không nhìn thấy sẽ không quản nhiều, bây giờ nhìn thấy , lại không thể bỏ mặc mẹ con hai người đang sống mà bị chết đói được, liền tiếp tục thu lưu hai mẹ con họ, mãi đến khi họ thu gặp được thóc mới thôi.
Bảy năm trước, đại nạn trên toàn quốc lan tràn đến thôn Tống nhỏ, nhà nhà đều bị thiếu thốn lương thực, trong thôn có mấy hộ gia đình liền chạy đến chỗ thôn trưởng kiến nghị đem hai mẹ con Dương thị khác họ đuổi ra ngoài, có thể bớt đi được một phần lương thực cũng là tốt.
Thôn Tống nhỏ kề biển, trong đất không trồng được cái ăn còn có thể ra biển vớt ít cá tôm. Những địa phương khác không kề biển, không có cái ăn cũng chỉ có thể chờ chết.
Thôn trưởng không phải một người vô cùng tốt, cũng không phải một người ác độc, ông cũng biết tình huống thế sự ở bên ngoài, một khi đem mẹ con Dương thị đuổi ra ngoài, hai người bọn họ chỉ có một con đường chết mà thôi. Buổi tối thừa dịp người trong thôn đều nghỉ ngơi , thôn trưởng đi tới Tống gia nói chuyện này, mẹ con Dương thị bị dọa cho sắc mặt tái xanh.
Thôn trưởng đưa ra một chủ ý, để Lưu Dương ở rể Tống gia.
Tống phụ nhìn Lưu Dương thành thực, làm việc cũng tháo vát nhanh nhẹn, ông chỉ có ba đứa con gái, sớm muộn cũng phải chọn một người con rể đến cửa cầu thân, nên không chút suy nghĩ liền đồng ý .
Lưu Dương không biết nên sao làm, liền cầu cứu mẹ của mình. Dương thị liền nói, đại nha đầu là một cô gái tốt.
Hôm sau, Lưu Dương liền đến cửa xin hỏi cưới chị cả Tống gia.
Lưu Dương ở rể, giống như cô gái gả vào nhà chồng, từ nay về sau chính là người của Tống gia. Tống phụ lại là đại phu duy nhất trong mười dặm tám thôn quanh đây, người trong thôn cũng không dám đắc tội với cha Tống, lại cũng không dám nói về chuyện đuổi Dương thị và Lưu Dương ra ngoài nữa.
Chị cả Tống giúp Lưu Dương sinh ra hai đứa con trai, lão đại họ Tống, lão nhị họ Lưu, Lưu Dương có sau, coi Tống gia trở thành nhà của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro