Chương 30 - Trước Khi Kết Hôn 8
Tống Chiêu Đệ T...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-15 19:29:55
Trước khi lên xe, Tống Chiêu Đệ liền nhìn ra được Chung Đại Oa là một cậu bé có tính khí riêng của mình, cho nên cô đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi, cũng sẽ không tức giận mà cười tủm tỉm nói: "Ta biết con chỉ có một người mẹ, ta cũng không bắt con gọi ta là mẹ, hãy gọi ta là nương đi."
"Nương sao?" Cậu bé nghi hoặc hỏi.
Tống Chiêu Đệ khom eo xuống sờ mặt cậu bé: " Đúng vậy, con trai ngoan."
"Cô, cô là đồ phụ nữ xấu xa." Đứa nhỏ liền kéo quần, chỉ vào Tống Chiêu Đệ, " Cháu biết, nương cũng là mẹ, cô lừa gạt cháu, cháu phải mách với ba cháu." Co cẳng liền chạy.
Tống Chiêu Đệ không gấp cũng không nóng nảy mà theo kịp cậu bé, đến bên cạnh liền nghe được đứa nhỏ đang cáo trạng mình với Chung Kiến Quốc.
"Không gọi mẹ cũng không kêu nương, vậy con cứ gọi ta là mẹ kế thôi." Tống Chiêu Đệ mỉm cười nói, "Yêm không có vấn đề gì, chỉ cần ba con không để ý là được."
Mẹ kế? Tống Chiêu Đệ không sợ mất mặt, đoàn trưởng Chung Kiến Quốc Chung còn muốn mặt mũi: "Đại Oa, trước đó ba đã nói với con như thế nào? Con không nghe lời, liền đem con qua nhà bà ngoại."
Cậu bé quay đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Người phụ nữ xấu xa." Sau đó quay sang nhìn Chung Kiến Quốc, "Nếu ba đưa con cho bà ngoại, con sẽ chạy trốn."
"Để xem bản lĩnh của con thế nào đã." Chung Kiến Quốc còn đang cho con trai út ăn bánh bích quy, "Lại là chị họ của con dạy sao? Cái tốt không học, cả ngày đi theo chị con học toàn những thứ linh tinh, sai trái. Chiêu Đệ, đừng nóng giận, để tôi nói với nó."
Tống Chiêu Đệ khoát tay, một bộ dáng người có tấm lòng rất rộng lượng: "Nó còn nhỏ, lại vừa bị mất mẹ, yêm có thể hiểu được, yêm sẽ không so đo cùng với nó."
Cậu bé nghe được Tống Chiêu Đệ không ép mình, tự nhiên cảm thấy không thoải mái, liền quay đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Người phụ nữ xấu xa."
"Phốc!" Tống Chiêu Đệ cười ra tiếng, đứa bé này luôn mắng người như vậy sao?
Chung Đại Oa đột ngột quay đầu: "Cô cười cái gì?"
"Cô ấy nghĩ đến chuyện vui vẻ." Chung Kiến Quốc thấy Tống Chiêu Đệ quả thật không có tức giận, đối với Tống Chiêu Đệ lại sinh ra một chút hảo cảm, nhưng anh cũng sợ con trai cả không hiểu chuyện, thật sự đem Tống Chiêu Đệ chọc cho tức giận, liền hỏi, "Đại Oa, có đói bụng hay không?"
Nhà chị dâu Chung đã ăn cơm từ lúc sáu giờ, vào lúc này đã mười hai giờ, Chung Đại Oa sờ vào bụng nhỏ kêu lên: "Đói, ba ba."
" Chờ một chút." Chung Kiến Quốc cho con trai út ăn xong, lại thay xong tã lót cho nó rồi đưa cho Tống Chiêu Đệ, lúc này mới đút cho con trai cả và con trai thứ hai ăn.
Tống Chiêu Đệ phát hiện động tác Chung Kiến Quốc cho lão Đại và lão Nhị ăn vô cùng thuần thục thì khá là bất ngờ. Cô vẫn cho rằng Chung Kiến Quốc sẽ không làm việc nhà, không biết chăm sóc con cái. Theo sau liền thấy Chung Kiến Quốc rất tự nhiên dùng tay lau miệng cho hai đứa con trai, không khỏi kêu thầm, người vợ đầu của Chung Kiến Quốc đúng là một người thiếu phúc khí đây mà.
Người đàn ông lúc trước nói chuyện phiếm cùng Tống Chiêu Đệ, nhìn Chung Kiến Quốc ôm Nhị Oa đi tiểu, cũng nhịn không nổi nói: "Anh ta làm chồng rất khá đấy."
"Tôi biết chứ." Tống Chiêu Đệ liếc nhìn đứa nhỏ bên người, "Còn muốn ngủ hay không? Mẹ ôm con lên."
Chung Đại Oa hừ một tiếng, xoay người đối mặt với ghế ngồi, cho cô một cái ót.
Tống Chiêu Đệ vừa thấy cậu bé như vậy thì nhịn không nổi đùa nó một câu: "Đại Oa, chán ghét mẹ như vậy, sau này cơm mẹ nấu, con có ăn hay không?"
"Cháu, cháu không nói chuyện cùng với người phụ nữ xấu xa." Chung Đại Oa rất có cốt khí, tiếp tục nằm trên ghế, không quay mặt ra chỗ Tống Chiêu Đệ.
Tống Chiêu Đệ: "Không nói chuyện với ai?"
"Người phụ nữ xấu." Đứa nhỏ buột miệng nói ra.
Tống Chiêu Đệ lại hỏi: "Người phụ nữ xấu là ai?"
"Là cô."
Tống Chiêu Đệ: "Vậy bây giờ con đang nói chuyện với ai thế?"
"Cô--" Chung Đại Oa xoay người, "Cô, cô là một người phụ nữ xấu xa, không được nói chuyện nữa."
"Nương sao?" Cậu bé nghi hoặc hỏi.
Tống Chiêu Đệ khom eo xuống sờ mặt cậu bé: " Đúng vậy, con trai ngoan."
"Cô, cô là đồ phụ nữ xấu xa." Đứa nhỏ liền kéo quần, chỉ vào Tống Chiêu Đệ, " Cháu biết, nương cũng là mẹ, cô lừa gạt cháu, cháu phải mách với ba cháu." Co cẳng liền chạy.
Tống Chiêu Đệ không gấp cũng không nóng nảy mà theo kịp cậu bé, đến bên cạnh liền nghe được đứa nhỏ đang cáo trạng mình với Chung Kiến Quốc.
"Không gọi mẹ cũng không kêu nương, vậy con cứ gọi ta là mẹ kế thôi." Tống Chiêu Đệ mỉm cười nói, "Yêm không có vấn đề gì, chỉ cần ba con không để ý là được."
Mẹ kế? Tống Chiêu Đệ không sợ mất mặt, đoàn trưởng Chung Kiến Quốc Chung còn muốn mặt mũi: "Đại Oa, trước đó ba đã nói với con như thế nào? Con không nghe lời, liền đem con qua nhà bà ngoại."
Cậu bé quay đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Người phụ nữ xấu xa." Sau đó quay sang nhìn Chung Kiến Quốc, "Nếu ba đưa con cho bà ngoại, con sẽ chạy trốn."
"Để xem bản lĩnh của con thế nào đã." Chung Kiến Quốc còn đang cho con trai út ăn bánh bích quy, "Lại là chị họ của con dạy sao? Cái tốt không học, cả ngày đi theo chị con học toàn những thứ linh tinh, sai trái. Chiêu Đệ, đừng nóng giận, để tôi nói với nó."
Tống Chiêu Đệ khoát tay, một bộ dáng người có tấm lòng rất rộng lượng: "Nó còn nhỏ, lại vừa bị mất mẹ, yêm có thể hiểu được, yêm sẽ không so đo cùng với nó."
Cậu bé nghe được Tống Chiêu Đệ không ép mình, tự nhiên cảm thấy không thoải mái, liền quay đầu trừng mắt với Tống Chiêu Đệ: "Người phụ nữ xấu xa."
"Phốc!" Tống Chiêu Đệ cười ra tiếng, đứa bé này luôn mắng người như vậy sao?
Chung Đại Oa đột ngột quay đầu: "Cô cười cái gì?"
"Cô ấy nghĩ đến chuyện vui vẻ." Chung Kiến Quốc thấy Tống Chiêu Đệ quả thật không có tức giận, đối với Tống Chiêu Đệ lại sinh ra một chút hảo cảm, nhưng anh cũng sợ con trai cả không hiểu chuyện, thật sự đem Tống Chiêu Đệ chọc cho tức giận, liền hỏi, "Đại Oa, có đói bụng hay không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhà chị dâu Chung đã ăn cơm từ lúc sáu giờ, vào lúc này đã mười hai giờ, Chung Đại Oa sờ vào bụng nhỏ kêu lên: "Đói, ba ba."
" Chờ một chút." Chung Kiến Quốc cho con trai út ăn xong, lại thay xong tã lót cho nó rồi đưa cho Tống Chiêu Đệ, lúc này mới đút cho con trai cả và con trai thứ hai ăn.
Tống Chiêu Đệ phát hiện động tác Chung Kiến Quốc cho lão Đại và lão Nhị ăn vô cùng thuần thục thì khá là bất ngờ. Cô vẫn cho rằng Chung Kiến Quốc sẽ không làm việc nhà, không biết chăm sóc con cái. Theo sau liền thấy Chung Kiến Quốc rất tự nhiên dùng tay lau miệng cho hai đứa con trai, không khỏi kêu thầm, người vợ đầu của Chung Kiến Quốc đúng là một người thiếu phúc khí đây mà.
Người đàn ông lúc trước nói chuyện phiếm cùng Tống Chiêu Đệ, nhìn Chung Kiến Quốc ôm Nhị Oa đi tiểu, cũng nhịn không nổi nói: "Anh ta làm chồng rất khá đấy."
"Tôi biết chứ." Tống Chiêu Đệ liếc nhìn đứa nhỏ bên người, "Còn muốn ngủ hay không? Mẹ ôm con lên."
Chung Đại Oa hừ một tiếng, xoay người đối mặt với ghế ngồi, cho cô một cái ót.
Tống Chiêu Đệ vừa thấy cậu bé như vậy thì nhịn không nổi đùa nó một câu: "Đại Oa, chán ghét mẹ như vậy, sau này cơm mẹ nấu, con có ăn hay không?"
"Cháu, cháu không nói chuyện cùng với người phụ nữ xấu xa." Chung Đại Oa rất có cốt khí, tiếp tục nằm trên ghế, không quay mặt ra chỗ Tống Chiêu Đệ.
Tống Chiêu Đệ: "Không nói chuyện với ai?"
"Người phụ nữ xấu." Đứa nhỏ buột miệng nói ra.
Tống Chiêu Đệ lại hỏi: "Người phụ nữ xấu là ai?"
"Là cô."
Tống Chiêu Đệ: "Vậy bây giờ con đang nói chuyện với ai thế?"
"Cô--" Chung Đại Oa xoay người, "Cô, cô là một người phụ nữ xấu xa, không được nói chuyện nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro