Chương 30 - Trước Khi Kết Hôn 8
Tống Chiêu Đệ T...
Nguyên Nguyệt Nguyệt Bán
2024-08-15 19:29:55
Chung Đại Oa nhìn bóng lưng của Tống Chiêu Đệ: "Ba ba, cô ta sẽ không chạy mất chứ?"
"Quần áo, bằng tốt nghiệp của cô ấy đều ở trong cái bọc bên cạnh con." Chung Kiến Quốc nói, “Cô ấy sẽ không chạy, ngược lại cô ấy là lo lắng chúng ta không đợi mình. Đại Oa, mẹ kế của con rất tốt, lên đến đảo không thể đối xử với mẹ kế như vậy nữa, phải giúp mẹ kế cùng trông nom hai em nhỏ."
Chung Nhị Oa đẩy ra ca sứ: "Ba ba, con sẽ nghe lời."
"Nhị Oa ngoan." Chung Kiến Quốc cười nói, "Đại Oa, nghe thấy không?"
Chung Đại Oa " Ân" một tiếng: "Cô ta ngoan thì con sẽ ngoan."
Hơn tám giờ, Tống Chiêu Đệ xách một túi đồ vật to trở lại.
Chung Kiến Quốc giật mình: “Sao lại đi nhanh như vậy?"
"Yêm ngồi xe đi." Tống Chiêu Đệ nói giọng Thân Thành vô cùng lưu loát, ra cửa tìm người bản địa xem cung tiêu xã và nhà bách hóa ở đâu để đi. Người dân Thân Thành thấy tóc tai cô loạn cào cào, bộ dáng phong trần mệt mỏi, ngộ nhận là cô đang rất gấp, cho nên có mấy người tốt còn đặc biệt đưa cô tới trạm, "Có thể rửa mặt ở trạm sao? Yêm muốn rửa mặt."
Chung Kiến Quốc nói: "Tôi cũng không biết, buổi chiều là chúng ta có thể đến, ráng nhịn chút nữa thôi." Nhìn về phía túi to trong tay cô, "Bên trong là cái gì?"
"Cái gì cũng có." Tống Chiêu Đệ nói, "Yêm ở tiệm cơm quốc doanh mua cho các anh mấy cái bánh bao, trên đường em đã ăn hai cái, anh cũng ăn một ít đi."
Chung Kiến Quốc hiếu kỳ: "Em làm sao mua được?"
"Tiệm cơm quốc doanh có thu tiền, không cần phiếu." Tống Chiêu Đệ ỷ vào việc bản thân nói được giọng Thân Thành, chen lên xe buýt liền cùng một người phụ nữ bản địa có tuổi tác hơi lớn tán dóc, chẳng những đem vị trí tiệm cơm quốc doanh nắm được rõ ràng, đến cả việc nhà nào bán bánh bao ngon đều nắm rõ ràng, "Trong ca sứ còn có nước sao? Yêm đi tìm đồng chí ở trạm đổi ít nước."
Chung Kiến Quốc đem ca sứ đưa cho cô: "Đồ vật chưa cho tôi đi."
Tống Chiêu Đệ đem túi đưa cho anh, Nhị Oa cua vào tay Chung Kiến Quốc: "Ba ba, con muốn nhìn."
"Đừng gấp." Chung Kiến Quốc thấy con trai cả cũng rất hiếu kỳ, nhưng lại ngại với Tống Chiêu Đệ ở bên cạnh nên vẫn đang cố kìm lại, "Mẹ kế của con đi rồi."
Chung Đại Oa vèo một cái chạy đến bên cạnh Chung Kiến Quốc, ngó đầu vào nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Kẹo đường thỏ trắng lớn? Thật nhiều, thật nhiều, tất cả đều là kẹo đường thỏ trắng lớn đó."
Chung Kiến Quốc cũng thật bất ngờ, lật ra nhìn, có kem bảo vệ da, có bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, dầu cao và giấy, còn lại tất cả đều là đồ ăn vặt của trẻ nhỏ.
Trong mắt Chung Đại Oa và Chung Nhị Oa chỉ có thỏ trắng lớn, Chung Kiến Quốc chú ý tới sữa bột và mạch nhũ tinh, không khỏi nhìn một cái về hướng Tống Chiêu Đệ vừa biến mất, cô ấy chỉ mua cho mình một hộp kem bảo vệ da tay và một cái bàn chải đánh răng sao?
"Mẹ kế có tốt hay không?" Chung Kiến Quốc bóc ra một cái kẹo thỏ trắng lớn nhét vào trong miệng con trai cả.
Đứa nhỏ nhếch miệng, không muốn thừa nhận lại ngại ngùng phủ nhận, chuyển tới Tam Oa đang ngủ say trong tay ba mình: "Em trai, tỉnh tỉnh, anh cho em ăn kẹo đường này."
Chung Kiến Quốc lắc đầu bật cười.
Tống Chiêu Đệ bưng nước chạy chậm trở lại, lại thấy Chung Kiến Quốc cười híp cả mắt, rất là hiếu kỳ hỏi: "Anh đang cười cái gì đó?"
"Suy nghĩ đã sắp về đến nhà, vui vẻ." Chung Kiến Quốc nói.
Tống Chiêu Đệ không tin, lại như là cố ý nói: "Yêm nhớ là nhà bà ngoại của Đại Oa cũng ở ngay Thân Thành, chúng ta có cần phải đến nhà bà ấy hỏi thăm một chút hay không?"
"Không cần!" Chung Kiến Quốc còn chưa có mở miệng, Chung Đại Oa đã giành nói, "Ba ba, con không đi nhà của bà ngoại đâu, ba cũng không cho phép đi."
Chân mày Tống Chiêu Đệ cau lại, phát hiện ra là Chung Kiến Quốc lừa gạt cô không ít chuyện.
"Thời gian không kịp, lần này liền không đi." Chung Kiến Quốc nói, "Thu dọn một chút, chúng ta đi thôi."
Tống Chiêu Đệ suy nghĩ trong đầu, tương lai còn dài, anh không nói tôi cũng có thể tìm hiểu rõ ràng. Vì vậy, chủ động cõng Tam Oa, nhìn về phía Chung Đại Oa duỗi tay ra, "Yêm dắt con?"
Chung Đại Oa theo bản năng nhìn Chung Kiến Quốc một cái. Chung Kiến Quốc cho cậu bé một cái kẹo đường đại bạch thỏ, cậu bé vui vẻ hé miệng nhai nhai rồi đưa tay cho Tống Chiêu Đệ.
"Quần áo, bằng tốt nghiệp của cô ấy đều ở trong cái bọc bên cạnh con." Chung Kiến Quốc nói, “Cô ấy sẽ không chạy, ngược lại cô ấy là lo lắng chúng ta không đợi mình. Đại Oa, mẹ kế của con rất tốt, lên đến đảo không thể đối xử với mẹ kế như vậy nữa, phải giúp mẹ kế cùng trông nom hai em nhỏ."
Chung Nhị Oa đẩy ra ca sứ: "Ba ba, con sẽ nghe lời."
"Nhị Oa ngoan." Chung Kiến Quốc cười nói, "Đại Oa, nghe thấy không?"
Chung Đại Oa " Ân" một tiếng: "Cô ta ngoan thì con sẽ ngoan."
Hơn tám giờ, Tống Chiêu Đệ xách một túi đồ vật to trở lại.
Chung Kiến Quốc giật mình: “Sao lại đi nhanh như vậy?"
"Yêm ngồi xe đi." Tống Chiêu Đệ nói giọng Thân Thành vô cùng lưu loát, ra cửa tìm người bản địa xem cung tiêu xã và nhà bách hóa ở đâu để đi. Người dân Thân Thành thấy tóc tai cô loạn cào cào, bộ dáng phong trần mệt mỏi, ngộ nhận là cô đang rất gấp, cho nên có mấy người tốt còn đặc biệt đưa cô tới trạm, "Có thể rửa mặt ở trạm sao? Yêm muốn rửa mặt."
Chung Kiến Quốc nói: "Tôi cũng không biết, buổi chiều là chúng ta có thể đến, ráng nhịn chút nữa thôi." Nhìn về phía túi to trong tay cô, "Bên trong là cái gì?"
"Cái gì cũng có." Tống Chiêu Đệ nói, "Yêm ở tiệm cơm quốc doanh mua cho các anh mấy cái bánh bao, trên đường em đã ăn hai cái, anh cũng ăn một ít đi."
Chung Kiến Quốc hiếu kỳ: "Em làm sao mua được?"
"Tiệm cơm quốc doanh có thu tiền, không cần phiếu." Tống Chiêu Đệ ỷ vào việc bản thân nói được giọng Thân Thành, chen lên xe buýt liền cùng một người phụ nữ bản địa có tuổi tác hơi lớn tán dóc, chẳng những đem vị trí tiệm cơm quốc doanh nắm được rõ ràng, đến cả việc nhà nào bán bánh bao ngon đều nắm rõ ràng, "Trong ca sứ còn có nước sao? Yêm đi tìm đồng chí ở trạm đổi ít nước."
Chung Kiến Quốc đem ca sứ đưa cho cô: "Đồ vật chưa cho tôi đi."
Tống Chiêu Đệ đem túi đưa cho anh, Nhị Oa cua vào tay Chung Kiến Quốc: "Ba ba, con muốn nhìn."
"Đừng gấp." Chung Kiến Quốc thấy con trai cả cũng rất hiếu kỳ, nhưng lại ngại với Tống Chiêu Đệ ở bên cạnh nên vẫn đang cố kìm lại, "Mẹ kế của con đi rồi."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chung Đại Oa vèo một cái chạy đến bên cạnh Chung Kiến Quốc, ngó đầu vào nhìn một cái, kinh ngạc nói: "Kẹo đường thỏ trắng lớn? Thật nhiều, thật nhiều, tất cả đều là kẹo đường thỏ trắng lớn đó."
Chung Kiến Quốc cũng thật bất ngờ, lật ra nhìn, có kem bảo vệ da, có bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt, dầu cao và giấy, còn lại tất cả đều là đồ ăn vặt của trẻ nhỏ.
Trong mắt Chung Đại Oa và Chung Nhị Oa chỉ có thỏ trắng lớn, Chung Kiến Quốc chú ý tới sữa bột và mạch nhũ tinh, không khỏi nhìn một cái về hướng Tống Chiêu Đệ vừa biến mất, cô ấy chỉ mua cho mình một hộp kem bảo vệ da tay và một cái bàn chải đánh răng sao?
"Mẹ kế có tốt hay không?" Chung Kiến Quốc bóc ra một cái kẹo thỏ trắng lớn nhét vào trong miệng con trai cả.
Đứa nhỏ nhếch miệng, không muốn thừa nhận lại ngại ngùng phủ nhận, chuyển tới Tam Oa đang ngủ say trong tay ba mình: "Em trai, tỉnh tỉnh, anh cho em ăn kẹo đường này."
Chung Kiến Quốc lắc đầu bật cười.
Tống Chiêu Đệ bưng nước chạy chậm trở lại, lại thấy Chung Kiến Quốc cười híp cả mắt, rất là hiếu kỳ hỏi: "Anh đang cười cái gì đó?"
"Suy nghĩ đã sắp về đến nhà, vui vẻ." Chung Kiến Quốc nói.
Tống Chiêu Đệ không tin, lại như là cố ý nói: "Yêm nhớ là nhà bà ngoại của Đại Oa cũng ở ngay Thân Thành, chúng ta có cần phải đến nhà bà ấy hỏi thăm một chút hay không?"
"Không cần!" Chung Kiến Quốc còn chưa có mở miệng, Chung Đại Oa đã giành nói, "Ba ba, con không đi nhà của bà ngoại đâu, ba cũng không cho phép đi."
Chân mày Tống Chiêu Đệ cau lại, phát hiện ra là Chung Kiến Quốc lừa gạt cô không ít chuyện.
"Thời gian không kịp, lần này liền không đi." Chung Kiến Quốc nói, "Thu dọn một chút, chúng ta đi thôi."
Tống Chiêu Đệ suy nghĩ trong đầu, tương lai còn dài, anh không nói tôi cũng có thể tìm hiểu rõ ràng. Vì vậy, chủ động cõng Tam Oa, nhìn về phía Chung Đại Oa duỗi tay ra, "Yêm dắt con?"
Chung Đại Oa theo bản năng nhìn Chung Kiến Quốc một cái. Chung Kiến Quốc cho cậu bé một cái kẹo đường đại bạch thỏ, cậu bé vui vẻ hé miệng nhai nhai rồi đưa tay cho Tống Chiêu Đệ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro